Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 212: Món quà không nên nhận

Ngay khi cục thịt phía sau lưng Lục Tân bị cắt xuống, tất cả người báo thù đều chen chúc nhau xông về cục thịt kia, nhai ngấu nhai nghiến.

Tần Nhiên lại có vẻ yên tĩnh lạ thường, còn cái cây từ cơ thể kia lại vẫn tiếp tục sinh trưởng mạnh mẽ, có vô số dây leo vươn mình duỗi ra khắp nơi, ở phía ngọn những dây leo cũng dần dần hình thành những “xúc tua” hình người méo mó.

Nhưng anh như bị ấn nút tạm dừng, đứng im không nhúc nhích.

Điều kỳ lạ là sau khi đám người dân thị trấn vọt đến chém nát, ăn xong miếng da nhỏ ấy thì cũng đứng yên tại chỗ.

Bọn họ vẫn duy trì tư thế bổ nhào xuống đất, vẻ mặt trở nên mờ mịt.

Cứ như sau khi họ ăn xong miếng thịt kia thì đã hoàn thành báo thù, không còn oán hận.

Đến lúc này, Lục Tân đã có thể xác định các quy luật trong năng lực của Tần Nhiên.

Nếu muốn ngăn cản anh ta gây ô nhiễm thì chỉ có một cách, đó là hoàn thành báo thù.

Nhưng anh ta lại có một năng lực đó chính là di dời hận thù.

Cho nên người bị anh ta di dời thù hận chẳng khác nào là trúng một lời nguyền, mãi cho đến chết mới có thể xóa bỏ.

Có lẽ vì anh là người có năng lực, hoặc vì được người nhà bảo vệ cho nên lời nguyền này chỉ có thể làm ô nhiễm một phần da của anh, nhưng nếu đổi thành người khác, e là đã bị ô nhiễm hết cả cơ thể.

Mà nếu vậy sẽ chỉ còn một con đường chết.

Trước khi chết, nếu đánh trả hoặc giết người báo thù để bảo vệ tính mạng mình, thì sẽ giúp khả năng gây ô nhiễm của Tần Nhiên tăng cao hơn.

Nhưng bây giờ nguồn ô nhiễm đã được loại bỏ, kết quả sẽ ra sao?

Lục Tân nhìn về phía mẹ, như muốn nghe thử đề nghị của bà.

Nhưng lúc này mẹ lại nhíu chặt mày, nhìn chòng chọc vào Tần Nhiên, giống như bà đã bị thay đổi nào đó trên thi thể anh ta hấp dẫn.

Lục Tân cũng ngẩng đầu nhìn thử, gốc cây bằng thi thể kia không yên lặng, lớp vỏ của nó đang từ từ chuyển động, dần dần lồi lên rồi phác họa ra hình dáng một khuôn mặt người, nếu nhìn kỹ có thể nhận ra đó chính là khuôn mặt của Tần Nhiên.

“Rất tốt…”

Cái vỏ cây quái lạ kia cử động miệng, phát âm không rõ ràng, nhưng đúng là giọng của Tần Nhiên.

“Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được tốc độ phát triển nhanh như vậy…”

Ở vị trí đôi mắt trên gương mặt, phần thịt bị kéo căng ra, ngay sau đó chúng xé toạc ra hai bên, để lộ hai lỗ trống hình đôi mắt.

Cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào Lục Tân, khuôn mặt méo mó của anh ta cứ ngọ nguậy, biểu cảm dữ tợn giống như một kẻ điên.

Nhưng giọng nói của anh ta lại bình tĩnh đến kỳ lạ: “Đúng là sức mạnh khiến người khác hâm mộ, tốc độ phát triển của tôi có liên quan trực tiếp với lượng cấp tinh thần của mục tiêu bị nguyền rủa, anh mạnh đến mức nào mới có thể khiến tôi hoàn thành năm nhóm ô nhiễm nhanh như thế chứ?”

Lục Tân im lặng nhìn Tần Nhiên.

Trên thân cây hình người lúc này đang treo lủng lẳng mười sáu quả có hình dáng con người.

Ở xung quanh còn có hơn ba mươi người dân thị trấn đang nằm gục trên mặt đất.

Anh mơ hồ cảm giác một nỗi băn khoăn nữa đã được tháo bỏ.

Từ sự kiện ô nhiễm đặc biệt số 041 lúc trước có thể đoán ra tốc độ ô nhiễm của “Tần Nhiên” sẽ tăng lên theo cấp bội.

Tổ phía sau sẽ gấp đôi tổ trước, nhưng đồng thời cũng cần thời gian gấp đôi, cho nên ở sự kiện lần trước, mức độ nguy hiểm của ô nhiễm đặc biệt số 041 được đánh giá không cao, bởi vì phương thức gây ô nhiễm này đã hạn chế tốc độ làm ô nhiễm của anh ta.

Mà tốc độ ô nhiễm thường sẽ là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá mức độ nguy hiểm của sự cố ô nhiễm.

Nhưng bây giờ, anh đánh tay đôi với Tần Nhiên đã phát hiện tốc độ ô nhiễm của anh ta khác hoàn toàn với lần trước.

Lần này, tốc độ quả thực đã đạt đến trình độ điên cuồng…

Theo ý của anh ta, nguyên nhân chuyện này có liên quan đến mình sao?

“Anh rất đặc biệt, tôi cũng đã đoán được tại sao anh lại đặc biệt như vậy rồi.”

“Không ngờ rằng, đến lúc cuối cùng, nhiệm vụ phòng thí nghiệm bỏ trốn lại bất ngờ hoàn thành…”

Trong lúc Lục Tân đang suy nghĩ, gương mặt trên thân cây đã từ từ nói tiếp.

Cùng lúc đó, gương mặt kia nở một nụ cười quái đản, rồi bắt đầu từ từ dung nhập vào trong thân cây.

“Ong!”

Cả người Lục Tân chấn động, ngẩng phắt đầu nhìn về phía Tần Nhiên.

“Phòng thí nghiệm bỏ trốn?”

Đây là lần đầu tiên Lục Tân nghe thấy nhiệm vụ này, điều này làm anh nảy sinh một cảm giác cực kỳ khác thường.

Cũng vào lúc này, mẹ đứng cách đó không xa đột nhiên trở nên lạnh lùng hẳn, nụ cười tinh xảo thanh lịch của bà như bị che phủ bởi bóng tối, dưới ánh trăng máu, bóng tối đang dần che phủ khuôn mặt xinh đẹp của bà.

“Đến lúc nên kết thúc...”

Mẹ nói thầm, chỉ là giọng nói của mẹ có vẻ lành lạnh.

“Được!”

Lục Tân nhỏ giọng đồng ý, cả người căng cứng.

Anh cũng muốn nhanh chóng xử lý Tần Nhiên.

Bởi vì anh không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu với người có năng lực, cho nên anh càng không dám dây dưa chút nào, để tránh xảy ra chuyện không hay.

Cho nên dù lúc này anh nảy sinh một vài nghi ngờ, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến quyết định của anh.

Cho dù có muốn điều gì muốn hỏi anh ta, thì đầu tiên nên làm tan rã sức chiến đấu của anh ta rồi nói sau…

“Vèo!”

Khi trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ này, cả người anh đã vọt lên phía trước.

Anh hơi cong lưng, cơ thể dần trở nên tự nhiên, chuẩn bị tư thế thích hợp để lao về phía trước.

Với lại trong lúc anh đang đắn đo, gương mặt của Tần Nhiên cũng bắt đầu dung nhập vào trong thân cây.

Thông qua quan sát gốc cây từ thi thể này, trực giác Lục Tân cảm thấy đây chính là lúc Tần Nhiên suy yếu nhất.

Lúc Lục Tân xông đến, non nửa khuôn mặt Tần Nhiên đã dung nhập vào trong thân cây, tất cả dây leo và cành lá bắt đầu nhẹ nhàng lay động, đặc biệt là những quả hình người sinh trưởng trên cành lá, chúng đang nhanh chóng xòe ra, bởi vì tất cả những quả này đều được tạo thành từ thể tinh thần có hình người, cho nên vào lúc này trông chúng như đang dang rộng vòng tay.

Cố gắng dang rộng vòng tay, giống như muốn ôm ấp cái gì đó…

“Theo lý thuyết một năng lực chính, sẽ phân chia ra ba loại năng lực...”

“Nếu nói khả năng nguyền rủa và mượn bề ngoài của cây ăn quả hình người để gây ô nhiễm cho người khác chính là hai năng lực của Tần Nhiên…”

“Nếu vậy, anh ta vẫn còn năng lực thứ ba…”

Lục Tân quyết định ra tay vào lúc này chính là vì để ngăn cản năng lực thứ ba của Tần Nhiên.

Bởi vì anh không biết đó là năng lực gì.

Qua chi tiết này, có thể nhận ra lúc khuôn mặt Tần Nhiên hoàn toàn dung nhập vào thân cây thì anh ta không thể nào phát động năng lực thứ ba kia.

“Anh… Anh không được làm anh ấy bị thương!”

Ngay lúc này, trong căn nhà tối om phía sau lưng, đột nhiên vang lên một tiếng hét thật to.

Tiếng kêu này vừa nghẹn ngào vừa lo lắng, giống như một con vịt bị bóp cổ, có vẻ cực kỳ lạ thường.

Ngay khi giọng nói này vang lên, trái tim Lục Tân đập lên “thình thịch”.

Anh quay đầu nhìn về hướng đó theo bản năng, tròng đen hơi co lại.

Anh có thể nhìn thấy phía sau cánh cửa căn nhà đó có một cái đầu to ló ra, trông thì có hơi kỳ lạ, chủ nhân của cái đầu đó đang nhìn trộm anh, tuy rằng rất căng thẳng nhưng anh ta vẫn nhìn thẳng vào Lục Tân, hơn nữa còn to tiếng đưa ra yêu cầu với anh.

Mà quan trọng chính là chỉ trong chớp mắt, trái tim Lục Tân đã nhảy thót lên.

Không ngờ anh lại có cảm giác không đành lòng từ chối yêu cầu của anh ta, cũng nghe theo lời anh ta nói, từ bỏ ý tưởng tấn công Tần Nhiên.

Lại còn cảm thấy cái đầu to to, khuôn mặt hơi xấu xí của anh ta lúc này có vẻ rất là đáng yêu...

“Dường như anh đã nhận trúng một phần quà không nên nhận rồi…”

Khuôn mặt đã sắp dung hòa vào thân cây của Tần Nhiên chú ý đến Lục Tân đang đứng thất thần.

Trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười quái lạ.

Cùng lúc đó, mười mấy quả có hình người ở trên đầu ngọn sợi dây leo cũng đang chuẩn bị xòe ra.

… Nhưng đúng ngay lúc này, cơ thể đứng khựng của Lục Tân đột nhiên lại tăng tốc một lần nữa.

Dưới ánh trăng, bóng dáng anh trở nên mơ hồ, anh trực tiếp phi qua một quãng đường dài mười mét, vọt đến trước mặt cái cây hình người.

Bàn tay anh cắm thẳng vào trong thân cây, nắm được cái cổ của Tần Nhiên đã dung nhập được một nửa với thân cây.

Đôi mắt anh không hề có chút tình cảm nào, chỉ đầy nghiêm túc, bình tĩnh, và hờ hững.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Khuôn mặt Tần Nhiên lộ ra vẻ cực kỳ ngạc nhiên.

Rõ ràng anh ta nhìn thấy một giây trước Lục Tân còn thất thần, như đang do dự không biết có nên xông về phía anh ta không.

Nhưng giây tiếp theo, Lục Tân đã đứng trước mặt anh ta, vươn một tay bóp lấy cổ ngay trước khi anh ta kịp dung nhập vào thân cây.

“Kia là người bán hoa hồng đúng không?

Lục Tân nhìn anh, bình tĩnh nói: “Chỉ cần nhận đồ vật của anh ta thì sẽ sinh ra thiện cảm với anh ta đúng không?”

“Em gái tôi đã đi qua đó tìm anh ta rồi.”

“Có lẽ mấy người không biết, em gái tôi sẽ làm gì với những thứ mà nó thích…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận