Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 965: Cuối cùng đã chặn được tụi mày (2)

“Đây là thứ quái quỷ gì vậy?”

Lục Tân tò mò nương theo ánh sáng của ngọn lửa, cẩn thận quan sát chúng nó.

Đó là một đám quái vật dài chừng bốn năm chục xăng ti mét , có hình dáng giống như con rắn.

Chúng nó đều có vảy màu đen đầu và người, chỉ là đầu rất nhỏ, chỉ to bằng một cái nắm tay.

Cơ thể chúng là một cái xương sống, tất cả trông khá hoàn chỉnh, là một cái đầu cắm trên một cái xương sống, trên xương sống có những khớp xương bén nhọn và những cái xương sườn, linh hoạt giống như một con rắn, từ xương sống kéo dài đến đuôi đều có những cái móc nhọn sắc bén.

Những cái móc đó giúp chúng thể leo lên vách tường và trần nhà vệ sinh.

Nương theo ánh sáng nhạt, chúng nó đang mở to đôi mắt trắng bệch nhìn anh, há to miệng gào rống thứ tiếng động chẳng nghe thấy, để lộ ra khoang miệng đen nhánh dính đầy chất nhầy.

Đây đúng là cảnh tượng trong ác mộng.

Lục Tân nhìn cảnh tượng ác mộng này, vẻ mặt từ nặng nề dần trở nên lầm bầm lầu bầu:

“Rất là đáng sợ đó…”

Anh vừa nói, vừa có một nụ cười không kìm nén được dần dần xuất hiện trên mặt anh.

Đám quái vật nhỏ chi chít ở xung quanh đồng loạt lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Chúng nó mở to hai mắt nhìn dáng vẻ dựa lưng trên tường, trong miệng ngậm thuốc lá, cầm bật lửa trong tay của Lục Tân.

Ánh lửa chiếu sáng mặt anh, cũng chiếu sáng nụ cười trên mặt anh.

Cùng với đôi mắt sâu thẳm tựa như không thấy đáy, sâu trong đôi mắt là vẻ mặt lạnh nhạt và cảm xúc khinh thường chẳng thể giấu nổi.

Vẻ hung ác và lạnh lùng trên mặt đám quái vật nhỏ đã dần biến mất...

Vẻ mặt chúng nó loáng thoáng trở nên kỳ lạ và khiếp sợ, ánh mắt đầy cảnh giác, sau đó cả người bắt đầu lùi ra phía sau.

Rầm.

Có con vừa ra tới cửa đã không kìm nén nổi nữa mà đột nhiên phi ra khỏi nhà vệ sinh, nhanh chóng chuồn mất.

“Hì hì...”

Nhưng cũng đúng lúc này, ngoài cửa phòng vệ sinh đột nhiên vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.

“Lạch cạnh!”

Có vô số con rắn đầu người quay phắt đầu lại, xương sống va vào nhau kêu lách cách, rồi chúng phát hiện ra ở lối vào xuất hiện một cô bé gái.

Cô quấn người treo trên cửa, mái tóc đen rũ xuống dưới, trên khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu ngập tràn hưng phấn, khóe môi gần như muốn kéo dài tận mang tai, để lộ ra hàng răng nanh nhọn hoắt, hai cánh tay nhỏ vươn ra phía trước đang bóp véo món đồ chơi bằng nhựa.

“Hít hà...”

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, làm cho tất cả những con rắn đầu người kẹt trong nhà vệ sinh khẽ run lên.

Cô hưng phấn tham lam liếc nhìn chúng, kích động hét lên với Lục Tân: “Anh, cho em được không?”

Lục Tân chậm rãi bật lửa châm điếu thuốc, sau đó đóng nắp cái bật lửa đã hơi nóng bỏng tay lại.

Ngay khi ánh lửa vừa biến mất, anh mỉm cười gật đầu.

“Xoạt xoạt xoạt...”

Ngay khi ngọn lửa biến mất, cả phòng vệ sinh đột nhiên vang lên tiếng động loạt xoạt.

Tựa như là tiếng thét chói tai, tiếng vảy va chạm vào nhau, tiếng móc nhọn ma sát lên vách tường, nó hòa trộn vào nhau tạo thành một âm thanh không biết có phải là thật hay không, tạo thành một cảm giác bực bội xộc thẳng vào trong đầu, khiến cho đại não lập tức trở nên trống rỗng.

“Hì hì hì...”

Trong lúc hỗn loạn, tiếng cười đầy hưng phấn của em gái hòa trộn cùng với tiếng xương cốt bị bẻ gãy.

Gió nhẹ thổi lướt qua, giống như gần sát gò má của anh có vô số chủy thủ bén nhọn lướt qua.

Rầm rầm rầm!

Đó là tiếng cửa gỗ toilet bị đập phá, trong đó còn có cả tiếng sàn nhà lót gạch men bị vỡ nát, có tiếng hét chói tai phát ra từ một vài con quái vật sợ hãi, thậm chí còn có tiếng khóc nức nở, và tiếng chất lỏng ném lên vách tường.

Đủ loại âm thanh hỗn loạn khiến người khác phải rùng mình, tạo thành cảm giác như bản thân đang chìm trong địa ngục tuyệt vọng.

Thật sự rất thoải mái...

Trong khung cảnh hỗn loạn, Lục Tân lặng lẽ châm điếu thuốc, kiên nhẫn chờ.

Khi anh nghe thấy tiếng động xung quanh dần nhỏ lại đến mức gần như biến mất, thì điếu thuốc cũng đã hút xong.

Lúc này anh mới bật nắp bật lửa lần thứ hai, nhẹ nhàng chuyển động ròng rọc.

Ngay khi ánh lửa bùng lên, khuôn mặt hưng phấn của em gái lập tức xuất hiện ở trước mặt mình, kề sát vào chóp mũi của mình, cặp mắt toàn tròng trắng trắng dã bất ngờ nhào đến trước mặt anh, mái tóc rũ xuống cọ vào cằm anh, khiến anh cảm thấy hơi ngứa ngáy.

Lục Tân đẩy em gái đang làm nũng ra, nhìn ra bên ngoài, thấy căn phòng vệ sinh đã trở nên hỗn loạn.

Khắp nơi đều là hài cốt của đám quái vật nhỏ và đống chất lỏng mà chúng bắn ra, và một đống đầu lâu vỡ nát trợn mắt đầy ảm đạm.

Anh thật sự không hiểu chỉ chớp mắt một lát, làm sao em gái đã có thể làm được thế này.

Hiện trường giống như là cái máy xay thịt.

“Không phải là em không giữ lại một người nào còn sống đó chứ?”

Đột nhiên Lục Tân nhớ đến một chuyện, lo lắng quay đầu nhìn về phía em gái.

“Hừ, em không phải là người ngu ngốc vậy đâu…”

Em gái không vui chu miệng, lưu luyến lôi một con quái vật nhỏ từ phía sau ra.

Con quái vật nhỏ bị cô xách trong tay, trên mặt nó là vẻ hoảng sợ tột cùng, trông cũng chẳng còn hoàn chỉnh, lớp vảy màu đen trên người đã bị lột mất một nửa, để lộ ra những bó cơ màu đỏ hồng, cả người quấn chặt trên tay em gái.

“Còn may.”

Lục Tân tặng cho em gái một nụ cười xin lỗi, sau đó anh cầm bật lửa từ từ kề sát vào con quái vật nhỏ.

Cả người con quái vật lập tức trở nên cứng ngắc.

Dịch lỏng màu đỏ như máu trong mắt nó từ từ chảy xuống.

“Đừng khóc...”

Lục Tân nhìn con quái vật nhỏ này, dịu dàng khuyên nhủ.

Anh duỗi tay xoa đầu quái vật đầu nhỏ, nói: “Vì sao tụi mày lại ở đây?”

“Những người đi vào tòa nhà này để họp bây giờ đang ở đâu?”

Anh mỉm cười nheo mắt lại: “Mày nói những chuyện này cho tao, tao không để mày làm đồ chơi cho em gái tao…”

“Có được không nè?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận