Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 547: Mười phút sau sẽ xuất phát (2)

Bích Hổ nhất thời hơi co rúm người lại, nhưng vẫn gan dạ ngẩng đầu lên, với vẻ mặt thà chết ở đây cũng không đi chịu chết.

Lục Tân mềm lòng, do dự không biết có nên mở lời thuyết phục tổ trưởng tha cho Bích Hổ hay không.

Nhưng Trần Tinh lại nheo mắt, vẻ mặt ôn hòa, nói với Bích Hổ: "Có vấn đề gì sao?"

Bích Hổ đột nhiên rùng mình, nhỏ giọng nói: "Thành phố trung tâm đã tỏ rõ thái độ không để chúng ta tham gia vào vụ việc này..."

Trần Tinh mỉm cười nói: "Chúng ta không có dự định tham gia, chỉ là cùng đồng chí Lục đi thăm người thân, nhân tiện bảo vệ anh ấy."

"Nhưng mà…"

Bích Hổ muốn ngay thẳng nhưng không đứng dậy được: "Thành phố trung tâm người ta đã nói là bảo chúng ta ở trong khách sạn chờ..."

"Đó là do anh đã sai."

Trần Tinh nhìn gã, khẽ cười nói: "Thành phố trung tâm không có quyền ra lệnh cho chúng ta làm gì, bọn họ kêu chúng ta ở khách sạn, nhưng cũng đâu có bảo chúng ta cứ ở mãi trong khách sạn. Chúng ta tự do, vậy nếu đã tự do thì cùng đồng nghiệp đi thăm người thân thì có gì không hợp quy tắc không? Ngay cả khi có bốn luật sư cũng sẽ giúp chúng ta giải quyết vấn đề..."

"Hả cái này..."

Bích Hổ nhận thấy mình rõ ràng là phản bác không lại, ôm hy vọng cuối cùng nói: "Ngộ nhỡ người thân của tiểu đội trưởng không hoan nghênh chúng ta..."

"Điều này không đâu…"

Lục Tân vội vàng giải thích, anh không muốn Bích Hổ hiểu lầm: "Sau lần hợp tác vừa rồi, người nhà tôi đều rất thích anh!"

"Còn nói muốn mời anh tới nhà làm khách..."

"..."

Bích Hổ dựng tóc gáy, bất giác nhìn độ cao ngoài cửa sổ.

"Ha ha, mặc dù nhiệm vụ lần này do tôi dẫn dắt đội, nhưng những việc phải làm hiện giờ quả thực không nằm trong kế hoạch."

Cũng ngay lúc này, Trần Tinh cười nói: "Anh có thể lựa chọn không đi."

"Hở?"

Bất kể là Lục Tân hay là Bích Hổ, đều có chút bất ngờ.

Trần Tinh nói tiếp: "Đương nhiên, có một số chuyện tôi cần phải nói rõ với anh. Nhiệm vụ mang tính đột phát như vậy, thù lao và đóng góp đều đặc biệt cao, khi trở về Thanh Cảng, tôi cũng sẽ căn cứ theo biểu hiện của anh mà đánh giá. Anh có thể ở lại trong khách sạn đợi chúng tôi, nhưng tôi có chút lo lắng thay anh, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, thì hy vọng được thăng lên tài năng cấp năm của anh có thể khá xa vời..."

Nói xong cô ta cười một tiếng rồi nói: "Tất nhiên, tôi sẽ không gây khó dễ cho anh, tôi chỉ là tiếc nuối thay anh!"

"Hả…"

Vẻ mặt của Bích Hổ bỗng trở nên đờ đẫn.

Trên mặt Trần Tinh lộ ra nụ cười thỏa mãn, nói: "Anh định khi nào thì xuất phát?"

Lục Tân lúc này mới phản ứng lại, liếc nhìn Bích Hổ một cách kỳ lạ và nói: "Tôi hy vọng càng sớm càng tốt."

"Vậy được!"

Trần Tinh đứng dậy, ném hai cái ba lô màu đen trong tay xuống giường, nói: "Mười phút sau xuất phát."

"Hả?"

Lục Tân chợt ngẩng đầu lên.

Trần Tinh liếc mắt nhìn anh và Bích Hổ, đột nhiên nói: "Không nghe thấy sao? Còn ngơ ra đó?"

"Soạt!"

Lục Tân lập tức phản ứng lại, vội vàng đứng dậy cầm lấy ba lô.

Khi mở ba lô ra, thì thấy bên trong là một bộ đồng phục bó sát màu đen, cùng một số thiết bị đặc biệt, nhìn không ra chất liệu cụ thể, nói là vải lại có vẻ rất trơn nhẵn, nói là áo da lại có dấu vết đan bện, sờ vào chỉ có thể cảm thấy vô cùng mềm.

Không chỉ quần áo, thậm chí còn có ủng tương ứng, ngoài ra còn có mặt nạ bảo hộ, cùng với kính bảo vệ, vân vân...

Nhìn giống như trang bị tốt cho một tên trộm...

Đương nhiên, bản thân nhất định không phải là kẻ trộm, rõ ràng là đi thăm người thân.

Trong lúc Lục Tân đang xem xét quần áo, Trần Tinh đã ra ngoài cửa đợi sẵn, Bích Hổ cũng đi tới không nói một lời.

Gã lặng lẽ cầm lấy chiếc ba lô, lấy đồng phục tác chiến bên trong ra, mặc vào từng món một.

Trong lòng Lục Tân vẫn có chút khó hiểu, thấp giọng khuyên nhủ: "Kỳ thực anh có thể không đi..."

"Không."

Bích Hổ khẳng định chắc nịch: "Tôi tin tổ trưởng Trần."

Lục Tân có chút bất ngờ: "Tin cô ấy nhất định sẽ giúp anh thăng lên cấp năm?"

"Không!"

Bích Hổ vẫn vẻ mặt kiên định: "Tin cô ấy nhất định sẽ gây khó dễ cho tôi, khiến tôi không có cơ hội thăng cấp."

Lục Tân có chút kinh ngạc: "Có thăng cấp hay không, quan trọng với anh đến vậy sao?"

"Đương nhiên rồi..."

Bích Hổ nghiêm mặt nhìn Lục Tân, đột nhiên cười "hì" một tiếng, hưng phấn nói: "Cậu biết không? Lần trước tới thành phố chính họp, tôi cùng Linda tán gẫu rất được, cô ấy nói là nếu tôi có thể đạt đến tiêu chuẩn tài năng cấp năm, sẽ có quan hệ qua lại với tôi."

"Cậu nghĩ rằng tôi thật sự không biết tới đây thì phải mạo hiểm à. Tôi muốn nắm bắt bất kỳ cơ hội nào để đấu tranh cho lợi ích của mình..."

"Cậu cho rằng tôi không làm loạn một trận, lão Trần chịu đồng ý cho tôi công lao lớn như vậy sao?"

Lục Tân có chút không biết trả lời thế nào, ngây người một lát mới nói: "Thiết Thúy đã đồng ý quan hệ qua lại với anh rồi?"

"Ừ nè!"

Bích Hổ sửa lại: "Là Linda!"

Lục Tân không quan tâm đến chi tiết này, chỉ tò mò hỏi: "Anh bây giờ cấp mấy?"

Bích Hổ nói: "Cấp ba."

Lục Tân trầm ngâm gật đầu: "Quả thực chênh lệch không nhiều..."

Anh còn nhớ sau khi Hàn Băng nói với mình khi trước, bản thân đã tính toán riêng khoản này. Nếu mình không còn đụng phải những cuộc tấn công từ những người có năng lực cấp S ở nước Thượng Hải nữa, vậy thì muốn thăng cấp từ cấp ba lên cấp bốn, ít nhất phải chấp hành gần một trăm nhiệm vụ bình thường. Bích Hổ và mình chênh lệch không nhiều lắm, theo hiệu suất chấp hành nhiệm vụ hiện giờ của gã... trong vòng hai mươi năm, có hy vọng lấy được Linda.

Trong vòng ba phút, họ đã thay xong đồng phục tác chiến, lại khoác bộ quần áo bình thường bên ngoài, sau đó xách ba lô đi ra ngoài.

Trần Tinh ở trong hành lang, dựa vào tường, giữa hai ngón tay mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc nhỏ dài.

Ánh đèn mờ ảo ở hành lang khách sạn chiếu vào người khiến cô ta trông bí ẩn và gợi cảm.

"Đi thôi!"

Thấy hai người Lục Tân đi ra, cô ta ném đầu mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn phía trên thùng rác rồi thấp giọng nói.

Khi cô ta thấp giọng nói, cửa căn phòng bên cạnh mở ra, Lệ Cương và mấy luật sư bước ra, họ đều không nói gì chỉ khẽ gật đầu, sau đó một người bước vào phòng của Trần Tinh, hai người đi vào phòng của Bích Hổ và Lục Tân.

Cuối hành lang, một người phục vụ đã đợi sẵn và làm động tác "mời" về phía lối vào của cầu thang.

Rõ ràng là đi thăm người thân, sao mọi người đều tỏ ra trịnh trọng và nghiêm túc như vậy?

Lục Tân thầm nghĩ trong lòng, bất giác khom người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận