Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1064: Biệt hiệu (2)

Hạ Trùng nhìn Lục Tân chằm chằm.

Giống như muốn nhìn cái gì đó trên mặt của anh, nhưng cuối cùng lại không nói gì, kéo anh đi nhanh hơn.

Không thể không nói cùng Lục Tân vào vực thẳm là lần thư thái nhất đối với cô, ngay cả lòng bàn tay đen ngòm trên mặt đất cũng như đang ngủ say, năm ngón tay nắm chặt lại, dường như ngọn cổ khổ lệch hơn bình thường, bước qua nó cũng không phản ứng.

Tiến vào vực sâu, vết thương trên đùi của cô ta đã không còn nữa.

"Rắc."

Cô ta đi vào trong vực thẳm, đến một tòa nhà cũ bỏ hoang, mở một cánh cửa đã hỏng.

Khoảnh khắc cửa mở, cô ta bước nhanh ra ngoài, kéo Lục Tân đi theo sau.

Cảnh vật trước mắt lập tức biến đổi, chỉ thấy bọn họ đã đến một căn phòng rộng rãi trải trên sàn một tấm chăn dày.

Nó được trang trí theo phong cách châu Âu cổ kính, mang vẻ nguyên thủy và man rợ. Súng săn và đầu hươu được treo trên tường hai bên. Trên chiếc ghế sô pha màu đen cạnh tường, một vài người đang ngồi, thấy Hạ Trùng bước đến lập tức đứng dậy, nhìn về phía hai người.

"Tôi đã đưa người đến rồi."

Hạ Trùng thở hổn hển, nói với bọn họ: "Đơn binh Thanh Cảng đã đồng ý trợ giúp chúng ta."

"Thật quá tốt..."

Một trong hai người bên đó cười cười tiến lên, bắt tay với Lục Tân, nói: "Đơn binh, đã lâu không gặp."

"Xin chào xin chào..."

Lục Tân cũng nhiệt tình bắt tay lại, đồng thời đánh giá người đó.

Người đó không lớn lắm, khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ vest chỉnh tề, đeo kính, có vẻ hào hoa phong nhã, mặt mày có ý cười nhìn anh, ngón tay thon dãi mà có lực. Anh cảm thấy người này rất quen thuộc nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra đã gặp nhau ở đâu.

Nhưng người đàn ông bắt tay với Lục Tân lập tức cười nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau, không biết anh đơn binh còn nhớ hay không?"

"Có phải..."

Lúc này Lục Tân mới nhớ ra, người này là tiểu đội trưởng đội điều tra kế hoạch Hắc Thai Bàn.

Còn nhớ khi lúc họ gặp nhau, người này mặc một mặt một áo dài trắng, dẫn theo hai đội viên mắc bệnh tâm thần, năng lực khá tốt.

Chỉ là, biệt danh là gì nhỉ?

Nhìn người còn lại, là một người phụ nữ mặc áo khoác lông đỏ rực, giày cao gót đính đinh tán, tóc tai như chuồng gà, vẻ mặt rất kiêu ngạo. Nhìn người khác khiến người ta cảm giác như bị một con dã thú đánh giá.

Ngay sau đó, Lục Tân nhớ đến người phụ nữ đó, dường như cũng đã từng nhìn thấy ở đâu.

Anh vẫn nhớ vũ khí của người đó là một chiếc roi, tạo hình như người trong đoàn xiếc thú, chỉ là biệt danh là gì nhỉ?

"Chắc anh vẫn còn nhớ đúng không?"

Hạ Trùng bình tĩnh giới thiệu, "Bọn họ đều những người từng làm việc cùng nhau ở thành phố Thủy Ngưu, ba người chúng tôi đều là vì giải Hắc Thai Bàn hiệu suất không tệ nên cùng được Viện nghiên cứu lựa chọn. Tuy rằng ba chúng tôi đều gia nhập Viện nghiên cứu, nhưng tôi là người đứng đầu nhiệm vụ đó, vị trí của tôi vẫn cao hơn ba người họ một chút..."

"Khụ khụ, để tôi chính thức giới thiệu, vị này là Thủ Thuật Đao, vị này là Thuần Thú Sư.”

Lục Tân thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh không nhớ biệt danh của bọn họ.

Chào hỏi mà không nhớ tên người ta, đúng là quá xấu hổ...

"Xin chào xin chào..."

Sau khi chào hỏi nhiệt tình và gọi tên chính xác, mọi người dường như đã quen thuộc với nhau.

Thủ Thuật Đao nhiệt tình nắm tay Lục Tân, thân thiết nói: "Lần trước gặp mặt, tôi cảm thấy anh đơn binh rất thân biện, bây giờ biết việc làm của anh ở thành phố Hắc Chiểu, tôi càng cảm thấy mình không nhìn lầm người... Chắc chắn anh là người giống với chúng tôi."

Tuần Thú Sư cũng cười hì hì đánh giá Lục Tân, nói: "Em trai à, người này vừa nhìn sẽ thấy không phải người bình thường.”

Phản ứng đầu tiên của Lục Tân là rốt cuộc là họ đang tự khen mình hay đang mắng mình?

Nhìn thấy nụ cười ngưỡng mộ trên khuôn mặt của họ, anh hơi bình tĩnh lại, đây hẳn là một lời khen đúng không?

"Được rồi, đây không phải là lúc bày tỏ tình cảm."

Hạ Trùng vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở, nói: "Chuẩn bị thế nào rồi?"

"Chắc sắp ổn rồi?"

Thủ Thuật Đao nói bằng giọng điệu không chắc chắn, mở một cánh cửa lộ ra một căn phòng khác.

Cách một cánh cửa, vẫn được trang trí theo phong cách cổ điển và man rợ của châu Âu, trong phòng còn lại là một bức tường treo đầy các nhạc cụ phức tạp, màn hình LCD, còn cũ mấy cái mũ giáp. Người lính mặc quân phục màu đen đang nghiêm túc đóng sầm màn hình hiển thị, là một bản đồ điện tử, những đường chấm và những vòng tròn đỏ nhấp nháy.

"Các người đã lần theo dấu vết của con quái vật tinh thần đó chưa?"

Hạ Trùng bước vào phòng, hỏi hai thành viên "Bộ đội phụ linh" đang ngồi trước máy tính.

Hai người đội viên không có trả lời, một người trong số đó yên lặng ngẩng đầu liếc nhìn Lục Tân.

"Vị này là đơn binh, là người tôi mời đến giúp đỡ."

Hạ Trùng nói rất nhanh: "Anh ấy là một người có năng lực từng được Viện nghiên cứu mời gia nhập câu lạc bộ nhân tài cao cấp, có quan hệ với Viện nghiên cứu, không tính là người ngoài. Hơn nữa, chúng tôi đã thương lượng điều kiện rồi, nên không cần giấu giếm anh ấy những tin tức liên quan. "

Hai thành viên bộ đội phụ linh không nhiều lời, giọng nói gần như không dao động, nhanh chóng trả lời:

"Đã tìm được dấu vết của quái vật tinh thần có biệt hiệu "Sứ giả địa ngục".

"Chỉ là, chúng ta không còn nhiều thời gian."
Bạn cần đăng nhập để bình luận