Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 999: Đáp án (1)

“Má ơi!”
Lý Hỏa Vượng tức giận xoay người qua, thò đầu ra cửa sổ hét hướng bên này:
“Này má Tề, mỗi ngày ngồi canh như thế không biết mệt à? Không ai đổi ca với bà sao? Muốn vào nhà xơi nước không!?”
Lý Hỏa Vượng nhìn má Tề ở phương xa giả vờ không có việc gì bước đi, điện thoại trong nhà reo chuông.
Lý Hỏa Vượng nhớ tiếng chuông điện thoại này, là điện thoại của mẹ.
Lý Hỏa Vượng đi ra cửa, cầm lấy di động đã nứt màn hình đặt trên tủ, ngón tay quẹt màn hình rồi kề vào tai:
“Alo, ai đấy?”
Nhưng đầu dây bên kia không vang lên bất cứ âm thanh, thật im lặng.
“Ai đấy? Tôn Hiểu Cầm không ở, con trai đang nghe máy, mẹ đi vắng rồi, tìm ai đấy?”
"Lý Hỏa Vượng?" Một giọng nói phát ra từ ống loa.
Âm thanh này rất quái, giống như giọng điện tử.
Chân mày Lý Hỏa Vượng dần nhíu chặt, vừa tạm không nghi ngờ giờ lại hoài nghi.
"Ta là Lý Hỏa Vượng, các ngươi rốt cuộc là ai?"
Nhưng mà bên trong điện thoại không phát ra âm thanh nào nữa, Lý Hỏa Vượng đặt di động sát lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
Hắn loáng thoáng nghe được tiếng hét thảm.
Lý Hỏa Vượng dùng tay trái móc ra di động, chậm rãi bấm điện thoại báo cảnh sát.
“Con trai, làm gì đấy?” Tôn Hiểu Cầm cầm túi trái cây từ bên ngoài đi vào, thấy Lý Hỏa Vượng cầm di động của mình thì lộ vẻ mặt sửng sốt.
"Không có gì, có người gọi điện vào máy của mẹ, dường như nhầm số.” Lý Hỏa Vượng buông điện thoại trong tay xuống.
“Gọi điện? Nhưng di động của mẹ hư rồi.”
"Cái gì!?" Lý Hỏa Vượng giơ di động kề bên tai chuyển sang trước mặt, phát hiện trên màn hình di động trừ vết nứt và mặt kính tối đen phản chiếu ra khuôn mặt vô cùng kinh ngạc của mình ra thì không có gì khác.
“Con làm sao vậy? Con đừng dọa mẹ.”
Tôn Hiểu Cầm sợ hãi bước tới kéo Lý Hỏa Vượng vào ngực mình, vuốt đầu của hắn.
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cười lớn: “Mẹ bị con lừa rồi, vừa rồi con diễn giống thật không?”
Tôn Hiểu Cầm nghe vậy thả Lý Hỏa Vượng ra, vẻ mặt tức giận tay phải đẩy mạnh hắn ra:
“Thằng nhóc này, loại chuyện này cũng có thể đùa giỡn à! Mẹ suýt bị con hù chết!"
"Ha ha, tại thấy mẹ cứ lo này lo nọ nên muốn chọc cười thôi.”
Lý Hỏa Vượng nói xong đứng lên, vẻ mặt dửng dưng đi về phòng.
Vừa vào phòng hắn liền thay đổi sắc mặt, siết chặt nắm đấm biểu cảm dữ tợn vô thanh gầm lên.
"Rốt cuộc là chuyện gì! Rốt cuộc có ai giám thị ta không?!”
Lý Hỏa Vượng chết lặng ở tại chỗ, suy tư chuyện mình vừa trải qua.
Rõ ràng hắn cầm điện thoại của mẹ nghe máy, rõ ràng đối phương biết tên của hắn, nhưng sau khi nghe máy xong thì di động bị hỏng? Không có điện, vậy vừa rồi hắn nói chuyện với ai?
Nếu như nói đây là ảo giác của hắn, vậy phải chăng tầm mắt lúc trước cũng chỉ là ảo giác?
Ta - Lý Hỏa Vượng thật sự có bệnh tâm thần? Từ đầu tới đuôi đều bị bệnh?
Lý Hỏa Vượng thống khổ khép mắt lại, hai tay ôm lấy đầu của mình, giật mạnh tóc.
Hắn không muốn thừa nhận vấn đề này, nhưng hắn không thể không đối diện, bởi vì bản thân hắn đều không tín nhiệm chính mình.
"Ta ... " Lý Hỏa Vượng giãy giụa một lúc, biểu cảm thống khổ tìm số điện thoại của Dịch Đông Lai trong danh bạ.
Sau tiếng tít tít dài dòng, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Dịch Đông Lai.
“Alo, Tiểu Lý? Gọi điện thoại tới có chuyện gì không?”
Lý Hỏa Vượng siết chặt nắm tay, âm thanh mang theo một chút run rẩy hỏi:
"Dịch bác sĩ, anh nói có khi nào ta bị bệnh hoang tưởng bị hại không?”
“Cái gì mà có khi nào? Tiểu Lý, có phải cậu lại có tình hình bệnh mới?” Ngữ khí của Dịch Đông Lai trở nên nghiêm túc.
“Ta cũng không biết, cảm giác ai đó cử người theo dõi ta, dường như bọn họ có cái gì âm mưu, loại cảm giác này đã xuất hiện rất nhiều lần."
“Lúc ở bệnh viện có cảm giác đó không? Hay sau khi ra viện mới có tình hình bệnh này?”
“Đúng rồi, lúc ở trong bệnh viện chưa từng có, anh xem, cảm giác đó lại đến."
Lý Hỏa Vượng lại lấy tấm gương ra phản chiếu.
Nhưng thứ phản chiếu lần này không phải má Tề mà là một người phụ nữ, một người phụ nữ giơ dù che nắng, không thấy được mặt.
Nên biết đang là mùa xuân, người phụ nữ như vậy đứng ở khu dân cư thì rất kỳ lạ.
“Cô ta là ảo giác của ta? Là ảo giác ta tự tưởng tượng hay là gì?” Trong lòng Lý Hỏa Vượng nghi hoặc hỏi chính mình.
Dịch Đông Lai đang nói gì đó, nhưng ánh mắt của Lý Hỏa Vượng lại trở nên kiên định nhẹ nhàng nhấn nút cúp máy.
"Nếu thật sự là hoang tưởng thì ta chấp nhận, vô luận sau đó quay về bệnh viện hay cái gì khác, nhưng ta hôm nay nhất định tìm hiểu rõ ràng thứ này rốt cuộc có phải là ảo tưởng của ta hay không!”
Lý Hỏa Vượng buông xuống di động, lấy từ ngăn kéo ra vài thứ bỏ vào túi, dọc theo cầu thang chạy nhanh xuống, khi hắn ra tòa nhà chung cư thì người phụ nữ kia còn đứng đó.
Lý Hỏa Vượng nhìn vị trí đứng của người này, lặng lẽ từ tòa chung cư bên trái vòng ra sau lưng cô ta, nhanh chóng đến gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận