Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 871: Hoàng đế (2)

Làm hoàng đế thật tốt, hắn ta làm hoàng đế thì về sau không còn ai dám khi dễ nhóm Xuân Tiểu Mãn nữa.
“Hiện giờ ta làm hoàng đế, chắc Tiểu Mãn sẽ đồng ý gả cho ta chứ?”
Lý Hỏa Vượng nắm tay của Lý Tuế đi theo, định đưa huynh đệ đăng cơ.
Cao Trí Kiên bước trên đường cái, cách hoàng thành càng lúc càng gần, hắn ta giống như thay đổi ký ức, càng đi thân thể càng ưỡn thẳng, vẻ chất phác trên mặt cũng bắt đầu biến hóa.
"Lại là ngươi! Không muốn sống nữa sao? Chuẩn bị Bát Ngưu Nỗ!”
Khi Cao Trí Kiên cầm ngọc bội giơ cao hướng cửa cung to lớn, cửa cung đóng chặt két một tiếng chậm rãi mở ra.
Một đám thái giám cung nữ ùa ra, bao quanh Cao Trí Kiên, giúp hắn ta chải đầu bới tóc mặc long bào.
Mặt Đại Lương quốc sư nghiêm túc đứng cạnh Lý Hỏa Vượng, hỏi:
"Là ngươi tìm được?"
Hiển nhiên Đại Lương quốc sư thông qua biện pháp nào đó đã xác nhận thân phận của Cao Trí Kiên.
Lý Hỏa Vượng không đáp lại, nhìn huynh đệ của mình từ tên ngốc biến thành một vị hoàng đế tôn quý.
“Hoàng thất Đại Lương vốn có chín người, kết quả bị ngươi giết nhiều như vậy, nếu không thì đã chẳng cần tìm người Đại Tề kéo dài long mạch! Nói! Ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì!" Hoàng Phủ Thiên Cang lật tay lại, một thanh Tinh Tú kiếm lóe tia chớp tím xuất hiện trong tay ông ta.
Khi quốc sư định tiến hành bước kế tiếp thì Cao Trí Kiên chú ý tới, lập tức xoay người lại, vẻ mặt tức giận chỉ hướng quốc sư:
“Ngươi ... Ngươi ... Ngươi ... Ngươi muốn làm gì!"
Quốc sư đang định làm khó dễ, nhìn hướng Cao Trí Kiên mặc long bào, không cam lòng buông tay xuống, hành đạo lễ với hắn ta:
“Cựu thần Hoàng Phủ Thiên Cang tham kiến bệ hạ!"
Cao Trí Kiên hừ lạnh một tiếng, vung mạnh tay áo, mang theo đám thái giám cung nữ đi vào trong.
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua quốc sư, dắt Lý Tuế đi vào.
Tùy theo Cao Trí Kiên không ngừng vào trong, người tụ tập lại cũng đông hơn, đến chủ điện thì trước sau quanh người hắn ta đã đông kín mấy trăm người. Cao Trí Kiên được nâng trên long liễn cao.
Mọi người vây quanh, Cao Trí Kiên bước trên bậc thang cẩm thạch đi hướng chủ điện.
Bỗng một tiếng gào thét chói tai vang lên từ trên bậc thang.
"Ta mới là hoàng đế, là ta! Dựa vào cái gì không cho ta làm hoàng đế? Rõ ràng các ngươi nói khi chín người chết chỉ còn lại một thì người kia là hoàng đế! Các ngươi gạt người! Các ngươi toàn là lừa đảo!”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu, nhìn thấy Cơ Lâm tóc tai bù xù, trong tay nắm một thanh kiếm, tuyệt vọng lao về phía Cao Trí Kiên.
Không đợi Lý Hỏa Vượng có động tác, đám thái giám già từ đâu vọt ra đè chặt Cơ Lâm xuống đất.
Cơ Lâm không ngừng giãy giụa, tuyệt vọng điên cuồng gầm rống:
“Tại sao?! Ta trả giá hết thảy! Ta rõ ràng trả giá nhiều như vậy! Ta giết mẫu thân, giết muội muội, giết cả nhà của ta! Ta đã trở nên ác như thế, tại sao không cho ta làm?”
Cao Trí Kiên lạnh lùng liếc Cơ Lâm, xoay người bước hướng chủ điện. Người khác đi theo Cao Trí Kiên, không thèm nhìn Cơ Lâm cái nào.
Dù chỉ mới đây thôi, đám thái giám cung nữ còn răm rắp nghe theo Cơ Lâm.
Giờ phút này chỉ có Lý Hỏa Vượng là chú ý Cơ Lâm, hắn đứng bên cạnh, cúi người nâng hắn ta dậy, phủi bụi cho hắn ta:
“Lúc trước ngươi nói với ta rằng không muốn làm hoàng đế, không muốn chết, ngươi chỉ muốn sống."
"Hiện giờ mục đích của ngươi đạt tới rồi, ngươi đã không phải hoàng đế, không ai muốn mạng của ngươi, ngươi hẳn là vui vẻ lên.”
Cơ Lâm đẩy Lý Hỏa Vượng ra, bất lực vùng vẫy như đứa trẻ, tuyệt vọng khóc toáng lên:
“Ta vứt bỏ tất cả vì ngai vàng! Nếu các ngươi lấy đi ngai vàng thì ta chẳng còn lại gì!”
Lúc ở tiết Thượng Tị, Lý Hỏa Vượng có ấn tượng khá tốt với Cơ Lâm, nhưng hôm nay người này biến thành bộ dạng tệ hại này, thật sự khiến người thương tiếc.
Lý Hỏa Vượng ôm Cơ Lâm, an ủi vỗ vào lưng:
“Nếu ngươi không biết đi đâu, có thể đến tìm ta, ta có thể lại giúp ngươi.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng mang theo Lý Tuế đi hướng chủ điện.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng bước lên tất cả bậc thang, khứu giác nhạy của hắn ngửi được một chút mùi máu tươi.
Lý Hỏa Vượng xoay người lại, phát hiện Cơ Lâm đã ngã trong vũng máu, màu đỏ chói mắt dọc theo nấc thang cẩm thạch màu trắng sáng chậm rãi chảy xuống, dần đọng lại một vũng dưới nấc thang cuối cùng.
“Phụ thân, hắn chết rồi.”
“Đúng vậy, đã chết.”
"Xuất hốt! Phủ phục! Tế thiên! Hưng!"
Trong hoàng cung Thượng Kinh Thành Đại Lương, thiên đàn khí phái đồ sộ giống như có năng lực tụ âm, truyền âm thanh của thái giám già xướng chiếu thư đi xa thật xa.
Văn võ bá quan ở dưới thiên đàn hai tay nâng cốt hốt cùng Cao Trí Kiên quỳ hướng phía đông, tám mặt trống ở bốn góc thiên đàn cùng rung lên, đánh ra ba tiếng trống có tiết tấu.
Lý Hỏa Vượng mang theo Lý Tuế đứng trên một nóc nhà ở phía xa, lặng lẽ nhìn Cao Trí Kiên giấu mặt sau rèm vương miện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận