Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 378: Cái hộp (2)

Khi Xuân Tiểu Mãn luyện kiếm trở về, đến bên cạnh Bạch Linh Miểu nhỏ giọng nghe ngóng chuyện gì đó, Lý Hỏa Vượng từ từ nhét miếng thịt trở lại trên người Hắc Thái Tuế.
"Miểu Miểu, hiện tại chúng ta còn bao nhiêu vàng trong lộ phí?"
Mặc dù Bạch Linh Miểu rất ngạc nhiên khi đối phương hỏi như vậy nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Trước đó đã đổi một ít bạc ở Nữ Nhân Sơn, đại khái còn có mấy chục lượng.”
"Mấy chục lượng? Không đủ, có chút không đủ."
Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm một mình, cậu đột nhiên quay sang nhìn về phía Tôn Bảo Lộc.
"Trong tộc người của đệ có lẽ có không ít tiền nhỉ? Có thể mượn về giúp ta một ít không? Yên tâm, chỉ mượn qua đây một chút mà thôi, dùng xong sẽ trả lại cho bọn họ.”
Một chút do dự hiếm thấy xuất hiện trên khuôn mặt của Tôn Bảo Lộc: "Được, đệ đi hỏi xem sao."
"Lý sư huynh, huynh muốn nhiều vàng như vậy làm gì?"
"Đúng vậy, lộ phí của chúng ta đủ để tới Lương Quốc rồi.”
Đối mặt với những câu hỏi này, Lý Hỏa Vượng thở dài, lắc lắc đầu, xoay người vén rèm bước ra khỏi lều.
"Đừng hỏi nữa, chuyện không liên quan đến mọi người, có gì ăn không, ta đói rồi.”
Hiệu suất của Tôn Bảo Lộc nhanh hơn Lý Hỏa Vượng nghĩ nhiều, cậu vừa ăn xong bữa đầu tiên, cậu ấy đã ôm một cái bọc tròn nhỏ trong lòng, dẫn theo mẫu thân của mình đi vào trong lều.
Tôn Bảo Lộc không lên tiếng trước mà nhìn về phía mẫu thân mình, bày ra ánh mắt dò hỏi.
Sau khi nhìn thấy mẫu thân khẽ gật đầu, cậu ấy cẩn thận kéo chiếc khăn trong tay ra, ngay lập tức, ánh vàng sáng rực gần như làm chói mắt những người khác.
Đó là một chiếc hộp vàng hình bầu dục, cỡ bằng bàn tay, phía trên khảm nạm đủ loại mã não và ngọc bích có chất lượng tuyệt hảo.
Bên trong chiếc hộp vàng này còn có mấy thỏi vàng và trang sức bằng vàng.
Trông có vẻ không nhiều nhưng phải biết rằng vàng là thứ vô cùng quan trọng, đồ vật nhỏ này rất đáng tiền.
Lúc nhìn thấy Lý Hỏa Vượng kinh ngạc về giá trị của đồ vật này và đang suy đoán xem đối phương là một người bình thường thì có được đồ vật quý giá như vậy từ đâu, mẫu thân của Tôn Bảo Lộc lên tiếng: “Chân nhân đừng kiêng kị, đây không phải là đồ trong mộ mà là của hồi môn của ta, năm đó gia chủ đã tặng ta.”
“Gia chủ tặng?” Lý Hỏa Vượng giơ tay lấy qua kiểm một chút, nhưng không cầm lấy được, vàng thật sự rất nặng.
Vẻ mặt người phụ nữ có chút phức tạp: “Đúng vậy, là gia chủ tặng, dù sao người có thể dùng được mỹ nhân chỉ đều vô cùng giàu có. Thứ này trong mắt bách tính dân thường vô cùng giá trị nhưng trong mắt một số người thì chẳng là gì cả.”
"Chân nhân, ngươi cứu con trai ta, thứ này coi như là hồi báo, mong chân nhân vui vẻ nhận lấy.”
“Ta không nói muốn nó, ta chỉ lấy để dùng một chút, dùng xong sẽ trả lại cho bà.” Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương như thể muốn dùng thứ này để mua đứt nhân tình.
Người phụ nữ kia dường như không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lý Hỏa Vượng, cung kính hành lễ, lui ngược ra ngoài.
“Mẹ đệ sao thế? Sao trước sau lại đầy thái độ như vậy?”
Tôn Bảo Lộc úp úp mở mở, dường như có điều gì đó bí mật khó nói. Cậu ấy thầm nói trong lòng: “Lý sư huynh, huynh trở về một chuyến đã dọa sợ biết bao nhiêu người, có thể sống sót ra khỏi nơi đó, hơn nữa còn mang về hai thứ quái dị, các tộc nhân hiện tại không biết đã nói về huynh thế nào sau lưng rồi.”
"Quên đi, đồ của nhà đệ ta không cần, đợi ta dùng xong ta sẽ trả lại, nghe rõ chưa?”
Tôn Bảo Lộc mang theo vẻ lúng túng: “Vậy Lý sư huynh, số vàng này, huynh định khi nào dùng?”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng đang bê lấy hộp vàng bằng cả hai tay, có vẻ hơi suy sụp.
"Chờ thôi, ta cũng không biết khi nào, Bảo Lộc, khoảng thời gian này đã làm phiền đệ rồi, có thể bọn huynh còn phải ở lại đây một khoảng thời gian.”
"Lý sư huynh, lời này của huynh quá xa cách rồi, huynh đã cứu mạng của đệ đấy.”
Trong một khoảng thời gian sau đó, những sư huynh muộn khác phát hiện rằng Lý Hỏa Vượng, người đang trị thương, luôn giữ chiếc hộp vàng kia bên cạnh mình, như thể một ông thần giữ của vậy. Thế nhưng rõ ràng cậu không phải là người như vậy.
Trong số những người này, chỉ có Bạch Linh Miểu biết một số chi tiết, cô ấy biết tại sao đối phương lại làm như vậy.
Nửa đêm, Bạch Linh Miểu trở mình, nhìn thấy người bên gối mình không biết từ lúc nào đã ngồi dậy, nửa đêm ngồi trên giường ôm chiếc hộp vàng kia không nhúc nhích giống như gỗ điêu khắc.
Bạch Linh Miểu khẽ thở dài, khẽ nghiêng người qua, quay lưng về phía cậu.
"Lý sư huynh, huynh là không nỡ rời khỏi phía bên kia sao? Hay là luôn cảm thấy phía bên kia còn có khả năng là thật?”
Lý Hỏa Vượng trong bóng tối không trả lời.
"Vậy Lý sư huynh? Rốt cuộc huynh hy vọng bên kia là thật hay là hy vọng bên kia là giả?”
Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn vô cùng mệt mỏi của cậu từ từ vang vọng trong lều: “Câu trả lời này, ta cũng muốn biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận