Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1222: Vũ Sư Cung (1)

Lý Hỏa Vượng buông tay, lại ném đối phương vào chảo dầu, hắn cau mày nán lại ở đó, suy nghĩ về khả năng xảy ra chuyện này.
Hiển nhiên muốn cướp được cống phẩm từ trên bàn cống phẩm của Long Vương này là rất khó, mình hiện tại không biết cái tên gọi là Tứ Hải Long Vương này là thứ gì.
Nhưng xét đến tình hình nguy hiểm hiện tại, đã không còn thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy.
Hơn nữa, lời nói vừa rồi của Quý Tai cũng đã chứng minh rồi, Tư Mệnh sờ vào giống như lông tơ lúc trước rất có thể là người bên phía mình.
Bất luận là Tư Mệnh Tử Vong đổi chủ hay là Tử Vong Thiên Đạo biến mất, đều có thể chứng minh tình hình Bạch Ngọc Kinh lúc này vô cùng nguy hiểm, mình phải nghĩ cách qua đó giúp đỡ.
Ngộ nhỡ phía trên cũng thua rồi, vậy thì thuộc hạ phía dưới có thắng bao nhiêu cũng vô ích, có xấu thế nào thì chí ít cũng bảo đảm rằng tử vong Thiên Đạo không thể bị bọn họ cướp đi được.
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng xắn tay áo lên, kéo Đản dân kia lên lại, bắt đầu đích thân thẩm vấn.
Cho dù cúng toạ Tứ Hải Long Vương này hay là những chi tiết về long mạch kia, hắn đều muốn xác nhận lại, tránh việc đối phương nói dối.
Khi nghe thấy Túc Nhất xác nhận được tin tức tương tự từ trong miệng của một người khác, Lý Hỏa Vượng cuối cùng đã hạ quyết tâm, hai long mạch này mình phải cướp lại được.
Hơn nữa, như vậy còn có thể làm suy yếu cái gọi là thực lực của Long Vương, vừa hay có thể một tên trúng hai đích, mình không có lý do gì để từ chối.
"Mình đi một mình sao?" Lý Hỏa Vượng cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy có vẻ quá mạo hiểm, loại chuyện này đương nhiên càng nhiều người giúp đỡ càng tốt.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang nghĩ xem nên tìm ai thì ánh mắt của hắn lại chuyển sang các tín đồ Áo Cảnh Giáo có thực lực tăng mạnh trước mặt.
"Đại trưởng lão, ngươi cảm thấy thế nào về lời ta vừa nói?” Lý Hỏa Vượng nhìn người phụ nữ mặc áo màu đen ở trước mắt.
Lý Hỏa Vượng không nhận biết cao tầng Áo Cảnh Giáo khác, nhưng hắn có thể phán đoán người phụ nữ trước mắt có địa vị không thấp trong giáo.
Bởi vì làn da lộ ra ngoài của người phụ nữ này đầy các loại vết sẹo kỳ lạ, không có một miếng da nguyên vẹn.
Bụng của nàng cũng phồng lên, nhưng nhìn kích cỡ không giống như mang bầu mà càng giống bị khối u to.
Người phụ nữ kia chậm rãi há miệng cho Lý Hỏa Vượng xem, khoang miệng trống trơn, nàng chẳng những đầu lưỡi bị nhổ, da vòm miệng cũng bị lột, nguyên khoang miệng trắng toát, mọi thứ ở bên trong, bao gồm cổ họng cũng bị lóe.
Sau khi giải thích nguyên nhân mình không thể nói chuyện, nàng cầm cây bút lông bên cạnh lên, viết xuống thẻ tre màu đỏ ở trước mặt:
"Lý Hỏa Vượng, tiểu nữ tử Thân Bản Ưu kính đã lâu.”
Thân Bản Ưu viết tiếp:
"Nếu biện pháp này tốt như vậy, vừa có thể tổn hại nặng Pháp Giáo lại có thể kết thúc thiên tai lần này, tại sao hoàng gia và Giam Thiên Tư không cần? Ngược lại một mình ngươi ra tay? Chẳng lẽ bọn họ đều là kẻ ngốc sao?”
Lý Hỏa Vượng hơi rướn người tới trước:
“Lúc này rồi còn thảo luận vấn đề này? Cứ nói là các ngươi giúp hay không là được, không phải nói Đăng Giai khiến địa vị của người đó cao hơn một chút trong Áo Cảnh Giáo? Địa vị cỡ như ta?”
Đầu bút lông chấm nhẹ nghiên mực, lại hạ xuống thẻ tre màu đỏ:
"Nếu hiện giờ cùng hợp sức, tất nhiên phải giúp rồi, nhưng nơi đó dù sao là hiểm địa, tại sao chúng ta phải giúp?”
"Nếu ngươi đã Đăng Giai rồi thì cũng nên hiểu, giờ này khắc này, người khác muốn khiến thiên tai cố gắng nhanh chóng kết thúc, nhưng Áo Cảnh giáo chúng ước gì thiên tai này càng lâu càng tốt.”
"Vậy sao? Các ngươi chỉ muốn hưởng thụ thống khổ sao? Lần này là tử vong biến mất, ngươi dám chắc chắn lần sau sẽ không là đau đớn bị biến mất?"
"Hơn nữa mục tiêu của các người chẳng phải khát vọng giống như Cổ Thần, cướp đi Thiên Đạo thống khổ trên người Ba Hủy à? Hiện giờ trời sinh dị tượng, các ngươi dám chắc Ba Hủy sẽ không bị cướp đi Thiên Đạo?”
“Nếu Thiên Đạo đau đớn của Ba Hủy bị cướp, vậy những gì các ngươi đã làm, những kẻ giết thê tử giết phụ thân, tất cả cố gắng đó chẳng phải là đều thành trò cười?"
Lý Hỏa Vượng nói xong lời này, Thân Bản Ưu và các tín chúng Áo Cảnh Giáo không nói chuyện nữa, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh trở lại.
Lý Hỏa Vượng lại lần nữa tới gần một ít, hai mắt xoáy sâu vào đôi mắt tràn ngập tơ máu của Thân Bản Ưu:
“Đừng cho rằng các ngươi có thể đứng ngoài cuộc, trận tai kiếp này liên quan đến mỗi người! Các ngươi rõ ràng hiểu điểm này! Nếu không thì các ngươi tại sao lại đây?"
Lý Hỏa Vượng bình ổn cảm xúc, thân thể chậm rãi ngửa ra sau nói tiếp:
“Huống hồ hiện giờ tử vong đã mất, các ngươi hiện tại cũng đều không chết được, giúp ta lần này không có chút tổn thất nào cho các ngươi.”
Đã nói đến mức này rồi, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, Lý Hỏa Vượng lẳng lặng chờ đối phương trả lời: “Nếu như bên Áo Cảnh Giáo không giúp, e rằng mình đành nghĩ cách khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận