Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 401: Tú Tài (1)

Cao Trí Kiên gãi sau gáy, xoay người đi hướng xe bò đặt ở bên ngoài.
Rất nhanh, mảnh giáp dày nặng màu bạc phủ lên người Cao Trí Kiên, hắn lại đội mũ lên đầu, gác lang nha bổng nặng trịch lên vai, thoáng chốc một con mãnh thú khiến người e ngại xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhìn kiệt tác của mình, vừa lòng gật đầu: “Đi! Ra ngoài thử xem!”
Ngoài sân vang tiếng kim loại va chạm, Lý Hỏa Vượng ngoài ý muốn phát hiện Cao Trí Kiên như vậy, dù đối diện Lý Hỏa Vượng không vận dụng Đại Thiên Lục cũng sẽ không bị yếu thế.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển dừng lại, nhìn Cao Trí Kiên trước mắt mình:
“Tốt lắm, về sau gặp chuyện ngươi nhớ mặc như vậy, chắc chắn sẽ có ích.”
Mũ giáp mở ra lộ khuôn mặt chất phác của Cao Trí Kiên, hắn gật đầu, lại giơ tay gãi sau gáy, nhưng gãi trúng mũ giáp trơn trượt.
Lý Hỏa Vượng thu kiếm lại:
“À mà người ta đều đi xem kịch sao ngươi không đi?”
“Không ... không ... không hay lắm!”
Cao Trí Kiên toàn thân ướt mồ hôi cởi lớp giáp dày nặng nhất, đi tới gần Màn Thầu ngồi xổm chỗ đó, dễ dàng lật ngửa nó, dùng ngón tay to khỏe gãi cái bụng trắng toát của con chó.
Thấy có người chơi với mình thì Màn Thầu rất là vui vẻ, nó thè lưỡi, vặn vẹo người, đạp tứ chi liên tục.
Nhìn một người một chó ở trước mặt, Lý Hỏa Vượng lắc đầu, cầm kiếm đi vào phòng.
Lý Hỏa Vượng đeo lại từng món nằm dưới đất lên người, cuối cùng do dự trước ba thanh kiếm.
Một thanh là Tử Tuệ Kiếm của sư thái, một thanh là kiếm tiền đồng của Hàn Phù, một thanh là kiếm bén của Trường Minh sư huynh trong Thanh Phong Quan.
Lý Hỏa Vượng không phải được đúc bằng sắt, cõng ba thanh kiếm hơi bị nặng.
Đang lúc Lý Hỏa Vượng do dự thì Lữ Tú Tài trên tóc treo một mảnh lá cây màu xanh lao vào.
Lữ Tú Tài thấy Lý Hỏa Vượng chỉ có một mình, lập tức khẩn thiết quỳ xuống trước mặt cậu, dập đầu ba cái rõ to:
"Đạo Gia! Ta bái ngươi làm sư! Xin hãy dạy cho ta thần thông!”
“Hửm?”
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc nhìn Lữ Tú Tài, không biết đối phương định làm trò gì, nghe kịch đến nhập thần chăng?
“Đừng dập đầu, ta không dạy được.”
Lý Hỏa Vượng nói thật lòng, mặc kệ Lữ Tú Tài muốn học năng lực lệch vị trí của cậu, hay cách sử dụng Đại Thiên Lục thì cậu đều không dạy được.
Thứ Lý Hỏa Vượng có thể dạy cho người khác, trừ thuật luyện đan gà mờ thì là kỹ xảo tra tấn thành thạo, nhưng chắc tiểu tử này không muốn học.
“Xin Đạo Gia hãy dạy cho ta! Nếu ngươi không dạy thì ta ... ta ... ta sẽ không đứng lên!” Lữ Tú Tài lại dập mạnh đầu.
“Vậy ngươi cứ dập đầu.” Lý Hỏa Vượng xoay người qua, lại xem xét ba thanh kiếm đặt dưới đất.
Lúc này Xuân Tiểu Mãn cụt một tay từ bên ngoài tiến vào.
Nhìn cô gái người đầy lông đen này, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, cầm lên kiếm bén làm bạn với mình lâu nhất ném qua cho cô ấy.
Lý Hỏa Vượng nói với Xuân Tiểu Mãn đang cầm kiếm của cậu:
“Muội hãy dùng thanh này đi, năm xưa Trường Minh sư huynh đã dùng. Thanh kiếm này không tệ, chém sắt như chém bùn, nhưng không hợp với ta lắm.”
Xuân Tiểu Mãn rất là kinh ngạc nhìn thanh trường kiếm trong tay, tuy kiếm hơi nặng với cô ấy, nhưng vẫn tốt hơn vũ khí lúc trước của mình nhiều.
"Đa tạ Lý sư huynh!"
"Lúc bình thường hãy luyện kiếm nhiều vào, tuy ta cho muội Đạo Linh nhưng đừng chuyện gì cũng ỷ vào Du lão gia, dù sao mời Du lão gia một lần phải trả ba tháng dương thọ, đời người được bao nhiêu lần ba tháng?”
Xuân Tiểu Mãn gật đầu, xoay người lại đụng mặt Dương Tiểu Hài mới bước vào.
Xuân Tiểu Mãn hưng phấn cởi kiếm treo bên hông xuống, nhét vào ngực của đối phương:
“Cho ngươi kiếm này, đi! Đi bên ngoài luyện kiếm nào!”
Mấy ngày tiếp theo hiếm hoi được nhàn nhã, không cần chạy trong mưa gió, lúc bình thường trừ ăn uống ra thì xem kịch, trừ Lữ Gia Ban ra, sắc mặt tiều tụy của đám người trở nên hồng hào hơn.
Nhưng qua bốn ngày, bọn họ sắp phải tiếp tục lên đường, Lý Hỏa Vượng vốn muốn ở lâu thêm vài ngày, nhưng đàn dê của Thanh Khâu không được ăn no bắt đầu sụt ký, nếu còn sụt nữa thì không còn gì.
Chăn, chảo sắt lại bị bỏ lên xe bò, bọn họ bắt đầu đi hướng huyện thành phồn hoa mà người gặt lúa đã giới thiệu.
Lý Hỏa Vượng nhìn Lữ Trạng Nguyên che mắt phải, hỏi:
“Mặt của ngươi bị sao vậy?”
"Không ... Không có gì, buổi tối đi vệ sinh bị trượt té.” Lữ Trạng Nguyên mỉm cười lúng túng.
“Hi, té gì đâu, ông ấy lén chạy tới sau sân khấu của người ta muốn học lóm, kết quả bị bầu gánh bắt gặp, bị người ta đánh.”
Lời của Cẩu Oa khiến Lữ bầu gánh gượng mặt, nhưng vẫn cố cãi:
“Ta ... ta ... không phải học lóm, ta chỉ nhìn xem!”
Hiển nhiên câu này chính Lữ Trạng Nguyên cũng không tin nổi.
Vì đổi đề tài, Lữ Trạng Nguyên lập tức đá nhi tử của mình ra:
“Tiểu Đạo Gia, ta biết chuyện của Tú Tài rồi, ta đã hung hăng răn dạy hắn, đại nhân rộng lượng đừng chấp nhặt với hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận