Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 823: Quán Khẩu

Thu Ngật Bão ôm đứa trẻ trong tay và không ngừng nuốt nước bọt, trong mắt đầy vẻ khao khát nhìn đạo nhân áo đỏ đang gặm lương khô kia, nói với giọng gần như cầu xin: “Làm ơn một chút đi, cao nhân, ngươi có thể cho ta ăn một chút không, ta đã ba ngày chưa ăn gì rồi, ta đói quá.”
Nhìn người phụ nữ tội nghiệp bên cạnh, Lý Hỏa Vượng lại lấy một chiếc bánh bao hấp từ trong ngực ra, khi nhìn thấy chiếc bánh bao đã thấm đẫm máu và biến thành một chiếc bánh bao máu, hắn tiện tay ném qua một bên.
Hai mắt Thu Ngật Bão lập tức sáng lên, lao qua như hổ đói vồ mồi, định nhặt lấy chiếc bánh bao máu kia nhét vào trong miệng mình.
Thế nhưng từ đầu đến cuối đều phí công vô ích, chiếc bánh bao máu rơi trên mặt đất kia hết lần này đến lần khác lọt qua lòng bàn tay nàng ta, không thể nhặt lên được.
Thu Ngật Bão đầy vẻ tuyệt vọng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Hỏa Vượng trước mặt, nói với giọng thảm thương: “Ngươi làm cái gì vậy, rõ ràng chiếc bánh bao này ngươi không cần nữa, dựa vào đâu mà lại không để cho ta nhặt nó lên. Một chiếc bánh bao lớn như vậy có thể cứu một mạng người đấy.”
"Hu hu hu! Ta đói quen rồi, ta không sợ đói! Nhưng nếu ta đói, cơ thể ta sẽ không tiết sữa, con trai ta sẽ chết đói mất! Rốt cuộc con người ngươi có chút lương tâm nào không vậy.” Nàng ta vừa gào hét vừa cắn rách đầu ngón tay của mình và đưa vào trong tã lót.
Nhìn thấy Thu Ngật Bão đang khóc lóc tuyệt vọng bên cạnh mình, Lý Hỏa Vượng có chút bực bội thở dài một hơi, hắn đứng dậy đi về phía đông.
Đã lâu không xuất hiện ảo giác mới, Lý Hỏa Vượng gần như quên mất Tâm Tố mình còn có một loại năng lực đặc biệt phiền phức này.
"Rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Tại sao nàng ta lại trở thành ảo giác của mình?”
"Người chết ở trước mặt ta nhiều như vậy, tại sao lại cứ phải là nữ nhân điên này trở thành ảo giác của ta?”
Câu hỏi này của Lý Hỏa Vượng đã được định sẵn là không có câu trả lời, ngay cả Gia Cát Uyên cũng không biết được đáp án.
"Dựa vào đâu mà ngươi không cho ta ăn. Ngươi là kẻ ác nhân.” Thu Ngật Bão cầm con dao gỉ sét, hung hăng lao đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, dùng một dao đâm vào hốc mắt trái của Lý Hỏa Vượng.
Cùng với việc Lý Hỏa Vượng chân không dừng bước, cơ thể hắn chồng lên Thu Ngật Bão, cuối cùng bước ra từ phía sau lưng nàng ta.
Lúc đầu còn thử qua mấy lần nhưng rất nhanh Lý Hỏa Vượng đã từ bỏ việc giao tiếp với nữ nhân này.
Cho dù nói với người này rằng nàng ta đã chết rồi, nói rằng đứa con của nàng ta đã chết rồi, hay nói rằng nàng ta đã biến thành ảo giác thì nàng ta hết thảy đều không nghe.
Người phụ nữ tên Thu Ngật Bão này đã hoàn toàn điên rồi, cho dù biến thành ảo giác, nàng ta vẫn là một kẻ điên.
Lý Hỏa Vượng đồng bệnh tương liên nên có thể hiểu cho nàng ta, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật rằng người phụ nữ này từ đầu tới cuối luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
May mà không khó để khiến người phụ nữ này yên lặng lại.
Lý Hỏa Vượng lấy một phần lương khô cuối cùng từ trong ngực ra, ném vào trong lòng Thu Ngật Bão, Thu Ngật Bão phấn khích lập tức trở nên yên phận, gặm ngấu nghiến lương khô.
Nàng ta vừa ăn vừa hằn học nhìn chằm chằm vào những ảo giác khác xung quanh mình, như thể sợ rằng những người này sẽ cướp mất đồ ăn của nàng ta vậy.
"Bành Long Đằng, Kim Sơn Trảo, Gia Cát Uyên, hòa thượng, Thu Ngật Bão, Tọa Vong Đạo, Khương Anh Tử." Lý Hỏa Vượng tính toán quy luật khiến những người này trở thành ảo giác của mình trong đầu.
Dường như khi những người này chết bên cạnh mình, cảm xúc của mình đều đang dao động kịch liệt, vì vậy những người này mới biến thành ảo giác của mình.
Nếu muốn tránh ảo giác xuất hiện một lần nữa thì sau này mình nhất định phải tránh cho loại tình huống tương tự xảy ra.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Hỏa Vượng phát hiện ra rằng trong khi một số quy luật tương thích với một số ảo giác thì đối với những ảo giác khác cũng lại không phù hợp.
Ví dụ như, cho đến hiện tại hắn vẫn chưa làm rõ được rốt cuộc thân thể thực sự của hòa thượng đã chết hay chưa.
Hơn nữa, những người này cũng không phải đều có quan hệ mật thiết với mình, nữ nhân vừa mới xuất hiện này, khi còn sống chưa từng nói chuyện với mình một câu, kết quả vậy mà cũng biến thành ảo giác của mình.
“Chẳng lẽ… có tận mấy cách để biến thành ảo giác của ta sao?” Lý Hỏa Vượng tự nhủ.
"Lý huynh, lúc này đừng nên nghĩ tới những chuyện không quan trọng này, chúng ta vẫn là nên đi tìm Thượng Cực Quán Khẩu trước đi, tìm thấy được liền mau chóng trở về, Đại Tề hiện tại không yên ổn, ngươi ở lại đây rất nguy hiểm.”
Nghe thấy lời này của Gia Cát Uyên, Lý Hỏa Vượng gật gật đầu, ngay lập tức xốc lại tinh thần.
Đúng vậy, hiện tại rắc rối của Xúc Xắc mới là quan trọng nhất, dù sao cũng nhiều ảo giác như vậy rồi, thêm một người bớt một người cũng không ảnh hưởng gì, rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận