Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1045: Biện pháp (2)

Lý Hỏa Vượng đặt bàn tay cắm đầy thủy tinh dưới vòi nước, nhanh chóng rửa sạch vết máu, khi Lý Hỏa Vượng đưa tay nhặt từng mảnh thủy tinh vỡ ra, hắn lại nhớ đến Tiền Phúc.
Bất kể tên này gọi mình là gì, có một điểm chắc chắn là hắn ta muốn mình giúp đỡ.
Tên điên này muốn mình cứu hắn ta ra, đợi sau khi hắn ta ra khỏi, sẽ giúp mình đối phó với những kẻ đã theo dõi và bắt cóc mình kia.
“Rốt cuộc… có nên làm hay không?” Lý Hỏa Vượng rơi vào do dự, Tiền Phúc là một kẻ mất trí, trong những lời hắn ta nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật, quả thực có chút không chắc chắn.
Nhưng cho dù hắn ta điên cỡ nào, sự tồn tại của những uy hiếp kia đối với minh quả thực là có thật, đây là điều không thể nghi ngờ.
Hơn nữa bọn họ sẽ còn tiếp tục ra tay, nếu mình không nghĩ cách giải quyết bọn họ, bên cạnh mình sẽ vĩnh viễn không có ngày yên ổn.
“Chẳng lẽ Tiền Phúc này thoát khỏi nguy khốn, thật sự có thể giúp được ta? Có lẽ những lời điên rồ kia chỉ là vẻ bề ngoài, ta cần phải nhìn thấu bản chất của hắn...”
“Chết tiệt! Chuyện gì thế này?! Cậu đã làm gì thế?” Giọng nói ngạc nhiên của một người đàn ông vang lên từ phía sau.
Lý Hỏa Vượng quay lại nhìn thấy một y tá bước vào nhà vệ sinh, sững sờ nhìn chiếc gương nứt và cả đôi tay chảy máu của mình.
“Anh hỏi ta? Ta hỏi ai, tại sao chất lượng gương trong bệnh viện của các người lại kém như vậy! Ta đang rửa tay đây này, nó đột nhiên lại phát nổ!” Lý Hỏa Vượng hùng hổ hỏi với vẻ mặt tức giận.
Cái gương trong nhà vệ sinh nổ rồi, hơn nữa còn làm tay khách bị thương, đúng là một đống chuyện linh tinh.
Cũng may bệnh viện tâm thần cũng là bệnh viện nên băng bó các thứ cũng tiện.
Khi Lý Hỏa Vượng băng bó cẩn thận bàn tay, đút trong túi quần khoác tay Dương Na đi ra khỏi bệnh viện Khang Ninh, Lý Hỏa Vượng đã hạ quyết tâm sẽ cứu Tiền Phúc ra.
Không quan tâm Tiền Phúc vớ vẩn và điên rồ, nói chuyện câu trước đá câu sau thế nào.
Nếu trước đó những người kia có ý đồ bỏ kim vào thức ăn của mình, chia rẽ mình với Tiền Phúc, vậy ít nhất cho thấy một điều, hai người họ ít nhất là cùng một bên.
Điều đối phương muốn ngăn cản, vậy thì mình nhất định phải làm, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Tuy nhiên, giúp một người bệnh tâm thần thoát khỏi bệnh viện tâm thần là một vấn đề nan giải, điều may mắn duy nhất là Tiền Phúc chỉ là một bệnh nhân tâm thần nặng bình thường, chưa từng giết người.
“Hỏa Vượng! Anh mau nhìn bầu trời. Hôm nay thời tiết thật tốt, bầu trời không một gợn mây.”
Nghe được lời nói của Dương Na, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc trên đầu, ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt khiến hắn cảm thấy ấm áp, tâm trạng vốn khó chịu vì phiền muộn trước đó cũng trở nên tốt hơn một chút.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng cảm thấy buồn cười với ý nghĩ vừa rồi ở trong nhà vệ sinh, sao mọi thứ chân thật như vậy lại có thể là giả được.
“Đúng vậy, hôm nay thời tiết tốt, nhưng tiếc là không phải ngày nào cũng có thời tiết tốt như vậy.” Lý Hỏa Vượng nói rồi đi về phía chiếc xe đang đợi ở cổng bệnh viện.
Mặc dù không biết những người đang theo dõi hắn là ai, muốn làm gì, nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng tràn đầy tinh thần chiến đấu, nếu có người muốn đối phó với hắn thì bản thân nhất định phải đánh trả. Bất luận bọn họ là ai!
Chiếc xe đã khởi động, trên đường đi, trong đầu Lý Hỏa Vượng đều đang suy nghĩ, với thân phận của mình hiện giờ, làm thế nào để giải cứu vị đồng minh bệnh tâm thần Tiền Phúc này.
Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ của hắn, muốn đưa một người mắc bệnh tâm thần nặng ra khỏi bệnh viện tâm thần mà thần không biết quỷ không hay, không kinh động đến bất cứ ai, điều này dường như còn khó hơn lên trời.
Thế nhưng, vừa mới đi tới cửa khu dân cư, những gì mắt thấy tai nghe trước kia đã khiến hắn nghĩ ra một cách.
Kỳ thực chuyện này nói khó cũng khó mà nói đơn giản cũng đơn giản, bệnh viện Khang Ninh là bệnh viện tư nhân, chỉ cần mình tìm cách cắt đứt tiền chữa bệnh của Tiền Phúc, tự bệnh viện sẽ đuổi Tiền Phúc ra ngoài mà không cần mình làm thêm gì khác.
“Tiểu Lý, về rồi đấy à? Tái khám thế nào?” Thấy Lý Hỏa Vượng trở lại, bác gái Tề mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn bà cụ đeo băng tay màu đỏ trước mặt, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút rồi nói với bà ấy: “Bác Tề, ngày mai ta lại phải đến bệnh viện một chuyến.”
“Vẫn phải đi à? Lần này là vì cái gì đây?”
“Sắp hết thuốc rồi, ta phải đi lấy thuốc, ta không uống thuốc dễ phát bệnh lắm.”
Hậu Thục, địa giới giữa Tứ Tề và Thanh Khâu, bất luận là so sánh với Tứ Tề nước nhiều hồ nhiều, hay là so sánh với Thanh Khâu bò dê khắp nơi, Hậu Thục đều có vẻ cằn cỗi hơn rất nhiều.
Nơi này của hắn có những tảng đá kỳ quái lởm chởm dài vô tận, còn có sa mạc mặt đất khô héo rạn nứt, cây xanh có một ít, nhưng không nhiều, nhiều hơn là những thực vật chịu hạn hòa làm một thể với sa mạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận