Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 347: Mỹ nhân (1)

Sau khi những người khác đã ăn uống no say, bọn họ cũng bắt đầu ôm lưng khoác vai nhảy nhót với những người Thanh Khâu đó.
Màn trình diễn của Lữ Gia Ban là hút mắt nhất, dù sao thì chủ nghiệp chính là hát hí khúc, những làn điệu và động tác mới lạ kia đã thu hút những người Thanh Khâu xung quanh nhao nhao tán thưởng.
Lý Hỏa Vượng mang theo nụ cười trên mặt, nhìn mọi thứ trước mắt: “Xem ra bọn họ thật sự vui vẻ, sao lúc ở bên cạnh mình, lại chỉ có bi thương và đau khổ chứ?”
Vào lúc Lý Hỏa Vượng nhìn những thứ trước mặt và có chút thất thần, cảm tri nhạy cảm của cậu phát hiện ra có người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm.
Đó là ánh mắt của mẹ Tôn Bảo Lộc, cậu chậm rãi quay đầu lại nhìn, phát hiện ra đối phương lúc này đang đầy vẻ tâm sự trùng trùng, hoàn toàn không còn vẻ thong dong như lúc nãy.
"Phu nhân, có chuyện muốn nói với tại hạ?”
Lời nói của Lý Hỏa Vượng cuối cùng đã khiến Ngô Nguyệt đang có chút do dự hạ quyết tâm.
"Ân nhân, lần đầu tiên gặp mặt, không biết lời này ta có nên nói hay không, hay là đừng tới Lương Quốc nữa, ở lại Thanh Khâu đi, thế nào? Ở đó không phải vùng đất tốt đẹp gì.”
“Hả?” Lời nói của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng tập trung sự chú ý.
"Tại sao lại nói như vậy? Trước đây ta nghe nói Lương Quốc không phải là vùng đất giàu có nhất sao? Nơi khác đều có hạn hán nhưng người Lương Quốc lại không hề bị đói.”
"Mọi người đều nói Lương Quốc tốt nhưng người chưa từng tới đó nào biết ở đó căn bản không coi con người là con người.”
Sau khi Ngô Nguyệt kích động nói xong, dường như nhớ lại một số ký ức tồi tệ, bà đau khổ che lấy miệng, có chút nôn khan.
"Hả?" Lời nói của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng cau mày lại, sự miêu tả này của đối phương khác với những gì Bạch Linh Miểu nói, quê hương từ trong miệng cô ấy chính là một đào nguyên ngoại thế không có bất kỳ phiền muộn nào.
Lý Hỏa Vượng nháy mắt với Bạch Linh Miểu đang ngồi bên cạnh Tiểu Mãn, Bạch Linh Miểu đang dùng hai tay bưng lấy chén sừng bò uống nước, vội vàng đặt xuống và đi qua đó.
Nắm chặt lấy tay Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng hỏi người phụ nữ bên cạnh: "Phu nhân có thể nói chi tiết một chút không?”
Ngô Nguyệt bỏ tay che miệng xuống, liếc nhìn Bạch Linh Miểu đang sáp lại gần, cuối cùng khua khua tay.
"Là ta lỗ mãng rồi, trong bữa cơm không nên nói chuyện này, tránh cho mọi người không nuốt nổi cơm, ân nhân, nếu cậu thật sự muốn biết, đợi ngày mai rồi nói nhé.”
Nói xong bà xoay người rời đi, để lại hai người mù mờ khó hiểu.
"Miểu Miểu, ở Lương Quốc, muội có thấy thoải mái không? Có ai bắt nạt người nhà bọn muội không? Quan phủ ở đó như thế nào?” Lý Hỏa Vượng hỏi Bạch Linh Miểu.
Đối với Lương Quốc - nơi có khả năng sinh sống nhất trong tương lai, thực ra Lý Hỏa Vượng biết vô cùng ít về nó.
Chỉ biết rằng, Lương Quốc rất lớn, thực lực cũng là nước mạnh nhất trong mấy quốc gia này, ngoại trừ những điều này ra, cậu không biết gì nữa.
Nếu nói sau này thật sự dự định định cư ở đó với Bạch Linh Miểu cả đời, như vậy là không được.
"Sống rất tốt a! Không ai dám bắt nạt bọn muội, người nhà bọn muội nhiều lắm, trưởng thôn chính là ông nội của muội, hơn nữa trong thôn bọn muội, những thúc thúc thẩm thẩm khác đều đối xử với muội rất tốt, các ca ca tỷ tỷ cùng thế hệ cũng rất nhường nhịn muội.”
"Những chuyện vì ngoại hình mà coi thường hay không thích giống như Cẩu Oa và Tiểu Mãn nói, ở chỗ bọn muội căn bản không có chuyện đó.”
"Muội chỉ ở Ngưu Tâm Sơn thôi sao? Còn những nơi khác ở Lương Quốc thì sao? Muội đã từng đến những nơi khác chưa?" Lý Hỏa Vượng đưa tay xoa xoa cằm rồi lại hỏi tiếp.
"Không biết, muội cũng chưa từng đi qua nơi khác." Lời nói của Bạch Linh Miểu khiến Lý Hỏa Vượng có chút để tâm đến lời mà mẹ Bảo Lộc nói vừa nãy.
Cậu thực sự có chút tò mò rốt cuộc đối phương muốn nói gì.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Tôn Bảo Lộc ở phía xa uống say đến nôn mửa, cậu đứng dậy bước đến bên cạnh cậu ấy, dẫn cậu ấy ra khỏi lều một lần nữa.
Không đợi được đến ngày mai, Lý Hỏa Vượng định hỏi Tôn Bảo Lộc trước, cậu ấy là con trai, có lẽ sẽ biết về chuyện của mẫu thân nhà mình.
“Đừng uống nữa, tỉnh táo lại đi, huynh hỏi đệ một chuyện có liên quan đến mẹ của đệ.” Lý Hỏa Vượng nhìn Tôn Bảo Lộc đang mê man dựa vào thùng nước, hỏi.
"Uống! Uống tiếp!" Tôn Bảo Lộc cười ngốc giơ chén rượu không trong tay mình lên, hướng về phía ngực Lý Hỏa Vượng.
"Này..." Lý Hỏa Vượng lật tay lần mò về phía trường kiếm sau người, nắm lấy chuôi trường kiếm khẽ rút ra, ngay lập tức, sát khí xung thiên khiến Tôn Bảo Lộc không tự chủ được mà run lên, hai mắt mơ màng nhanh chóng bị sự kinh hãi cực độ thay thế.
“Keng!” Kiếm được rút ra một chút rồi lại được trả lại vào vỏ, sau đó Lý Hỏa Vượng vươn tay giật lấy chén rượu không trong tay cậu ấy, múc một chén nước lạnh từ trong thùng nước bên cạnh tạt thẳng vào mặt cậu ấy: “Tỉnh rượu chưa hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận