Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 666: Gia Cát Uyên (1)

“Chém!” Một tiếng quát như sấm nổ khiến Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên.
Kiếm mềm trong tay Gia Cát Uyên vỡ ra thành những mảnh nhỏ, một luồng kiếm cương bắn nhanh về phía Đấu Mẫu trên trời.
Hồ quang to lớn là vậy nhưng trước Đấu Mẫu khổng lồ như bầu trời thì nó chỉ làm bắn lên một lớp bọt sóng.
Khi thấy con mắt kia lại chuyển hướng Lý Hỏa Vượng, Gia Cát Uyên ở trên trời nhanh chóng lộn ngược ra sau, lại vững vàng chắn ở trước mặt hắn.
Đối mặt Đấu Mẫu che kín trời, trên mặt Gia Cát Uyên không có một chút sợ hãi, tay trái chắp sau lưng, tay phải cầm một cây bút phán quan nứt một cái khe chọc thẳng vào một mắt của Đấu Mẫu ở trên trời.
“Lý huynh, ngươi hãy đi trước, ta sẽ ngăn giúp cho! Yên tâm, Tư Mệnh khác đều đang nhìn chăm chú, nó không hạ phàm được, ra khỏi Thượng Kinh Thành là không sao rồi!”
Lý Hỏa Vượng mang khuôn mặt xa lạ, biểu cảm phức tạp nhìn bóng lưng thẳng tắp của Gia Cát Uyên.
“Đó là Tư Mệnh, Gia Cát huynh, tại sao ngươi làm đến mức này cho ta?”
“Con người gặp gỡ, quan trọng ở chỗ hợp ý nhau. Đời người không có nhiều tại sao như vậy, tiểu sinh muốn thì làm thôi!”
Vèo!
Lịch cũ màu ố vàng bay đầy trời, Gia Cát Uyên lơ lửng trên không trung, lấy đất làm nghiên mực, trời làm giấy, nhanh chóng vung bút phán quan viết vẽ.
“Năm Ất Hợi, ngày giáp mão thổ trạch hàng! Kỵ Tư Mệnh hiện ra!”
Dứt lời, tất cả lịch cũ trên bầu trời nổ tung, giống như các tấm bùa vàng bị lửa bao bọc bay về phía Đấu Mẫu ở trên trời.
Lời này thốt ra, toàn bộ thiên địa thoáng chốc đều trở nên sáng ngời, thân thể một đen một trắng của Đấu Mẫu ở trên trời đều trở nên tối xuống.
Lý Hỏa Vượng nhìn mọi thứ trên trời, hắn rơi vào Mê Võng cắn chặt khớp hàm, siết chặt nắm tay:
"Chạy? Khiến ta vứt bỏ bằng hữu tốt, tham sống sợ chết ư? Không thể nào!”
Tọa Vong Đạo ảo giác vội khuyên nhủ:
“Đừng ngớ ngẩn, đây chính là chân thân của Đấu Mẫu, sao ngươi đánh lại nổi. Hiếm khi gặp một tên ngốc chắn giùm, chạy mau đi.”
“Nhảm nhí, ngươi đang lừa ai! Các Xúc Xắc dựa vào lừa dối chỉ có chiêu đến hóa thân Đấu Mẫu, không thể nào chiêu tới chân thân!”
Nhìn Gia Cát Uyên liều mạng vì mình, nếu Lý Hỏa Vượng còn tiếp tục Mê Võng rối rắm của bản thân thì hắn thật sự không làm được!
Mặc kệ chính mình là ai, hắn nợ Gia Cát Uyên cái mạng này, trước khi trả xong hắn không thể nào chạy trốn!
Cắn chặt răng, Lý Hỏa Vượng nhìn quanh bốn phía, khi thấy hoàng đế Đại Lương và Tư Thiên Giam đang dây dưa với đám Xúc Xắc, hắn đạp lấy đà nhảy hướng bên kia.
Mỗi một lần đế giày sắp rơi xuống chất lỏng mặt đất thì Lý Hỏa Vượng lật tay qua, luôn sẽ có một tấm bài lá cây bay ra, giống như lá sen trong nước cung cấp điểm dừng chân cho Lý Hỏa Vượng.
Hắn giống như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng đến gần bên kia.
Hiển nhiên đám Xúc Xắc không muốn tử chiến với những người này, chỉ trêu cợt bọn họ, dường như định chờ Đấu Mẫu rảnh tay sẽ giải quyết bọn họ một lần cho vĩnh viễn.
Lý Hỏa Vượng đến bên rìa cuộc chiến, hét vào trong:
“Trong mắt trận này có đặt Tâm Trọc sống không?”
Hắn không hy vọng xa vời những người này đáp lại, khi chú ý biến đổi rất nhỏ của một vị Tư Thiên Thiếu Giam, hắn dựa vào kinh nghiệm mấy năm qua lừa người, nhanh chóng phân tích ra biểu cảm mang hàm nghĩa cảnh giác.
Người này biểu hiện ra cảnh giác trước câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, chứ không phải hoang mang và nghi hoặc, trong mắt trận này chắc chắn có Tâm Trọc sống.
Cũng đúng, âm dương tương khắc, nếu dùng Tâm Trọc chết làm mắt trận thì tất nhiên cũng đặt một Tâm Trọc sống.
Lý Hỏa Vượng lập tức lao đi bốn phía, Tọa Vong Đạo nhìn thấy điều đó.
Một Xúc Xắc hơi ngạc nhiên liếc hướng Lý Hỏa Vượng từ xa nhảy xuống, người này hỏi một vị Xúc Xắc khác:
“Ủa, ngươi kêu Hồng Trung này đi làm gì?"
"Ta nào biết, rõ ràng là Đại Lương Hồng Trung, là người của các ngươi mà còn hỏi ta?”
“Vớ vẩn, trên mông của ngươi không mọc mắt sao? Đó là Đại Tề Hồng Trung các ngươi!”
Trong khi bọn họ nói chuyện thì Lý Hỏa Vượng đã đến một chỗ trắc điện ở phía đông.
Nơi này vốn có một tòa điện vàng, nhưng tùy theo vàng bị trôi đi làm thành mặt nạ Thần Sơn Quỷ, hiện tại chỉ còn một ít bám trên mặt đất.
Lý Hỏa Vượng xông đến giữa điện, thấy một con hồ ly trắng trong suốt đã chết nằm giữa mắt trận, hiển nhiên mắt trận ở đây là thứ kỳ lạ này.
Lý Hỏa Vượng bay lên, vung mạnh trên không trung, các quân bài mạt chược Yêu Kê bắt đi bốn phương tám hướng, những con mắt trên bài mạt chược chớp chớp mắt như vật sống.
Đám Yêu Kê thấy gì đều nhanh chóng truyền vào đầu của Lý Hỏa Vượng, bởi vậy hắn nhanh chóng biết mắt trận ở trắc điện khác là cái gì.
Qua khoảng nửa nén nhang, Lý Hỏa Vượng đứng trên một khúc gỗ xà ngang, cúi đầu nhìn ông già như gỗ mục kia. Ông già giống như Tâm Trọc lúc trước, bị chỉ vàng khâu lại thất khiếu, duy nhất khác nhau là trên người chỉ có phần ngực dán một chữ vạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận