Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 308: Thật? Giả? (2)

Không chỉ vì để đạt được năng lực mạnh hơn mà còn là để thoát khỏi đau khổ, loại năng lực thỉnh thoảng khiến mình biến đổi thất thường giữa ảo giác và hiện thực này quả thực quá giày vò người ta rồi, loại cảm giác này còn đau đớn hơn cả cái chết đã trải qua trước đó, Lý Hỏa Vương thật sự không muốn thử lại nữa.
"Bây giờ không được, đợi sau khi thoát khỏi Hậu Thục, ta có thể thử thu thập tin tức về phương diện này, tiến bước nào rào bước ấy, suy xét lý tính.”
"Hiện tại ta phải thận trọng, không thể tùy tiện tin tưởng bất cứ lời nói nào của Tọa Vong Đạo, bất kể nó là thật hay giả, mọi chuyện đều lấy sự thật làm chuẩn.”
Sau khi cẩn thận xử lý manh mối, Lý Hỏa Vượng đứng dậy, sau đó cậu nhìn thấy những người khác đều ở đằng xa nhìn mình với vẻ mặt cổ quái.
"Nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có chữ sao?”
"Không, không có chuyện gì, không có chuyện gì." Dương Tiểu Hài bưng lấy nồi sắt lớn, vừa định vác lên thì bàn tay to lớn của Cao Trí Kiên giơ ra và xách lấy.
Những người khác cũng bắt đầu thu dọn hành lý, dáng vẻ như thể chuẩn bị xuất phát.
Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh, nhặt cuốn "Biển Kinh" ở cách xa đó lên và nhét nó vào trong ngực mình, chuẩn bị tiếp tục đi.
Nhưng vào lúc này, trong đầu cậu đột nhiên lóe lên quầng sáng: “Hai tên lừa đảo kia có khi nào cũng là người của Tọa Vong Đạo không nhỉ? Bọn họ lại đang định lừa ta nữa sao?”
“Dừng lại, ta trở lại một chuyến.” Nói xong lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức móc cuốn “Biển Kinh” từ trong ngực ra với vẻ mặt u ám và ném xuống đất, không ngừng đi về hướng Bình Đỉnh Sơn.
Cảnh này khiến những người khác không phản ứng kịp, rốt cuộc là chuyện gì vậy, nhất thời mọi người đều không nói gì.
“Ta đi xem xem, tránh việc huynh ấy phát bệnh giữa đường.” Xuân Tiểu Mãn nói xong lập tức cầm lấy kiếm của mình và đi theo.
Những người còn lại vừa đợi một lúc đã hai giờ đồng hồ, lúc trời sắp tối, bọn họ nhìn thấy Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng xuống khỏi Bình Đỉnh Sơn, mà Xuân Tiểu Mãn đi theo phía sau với vẻ mặt không nỡ.
Sắc mặt Lý Hỏa Vượng rõ ràng đã tốt hơn so với lúc lên núi, dáng vẻ như đã trút được gánh nặng.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?” Cẩu Oa chạy tới bên cạnh Xuân Tiểu Mãn, nhỏ giọng hỏi.
"Hai tên lừa đảo kia quá thảm rồi, ai dà, quả thực quá thảm rồi, chỉ là lừa người khác mà thôi, tội không đến mức phải chết.”
"Tại sao Lý sư huynh lại làm như vậy chứ?”
Xuân Tiểu Mãn ngập ngừng, như thể không biết nên giải thích như thế nào: “Huynh ấy muốn xem xem, hai người kia có mấy khuôn mặt, rất rõ ràng bọn họ chỉ có một.”
"Èo..." Cẩu Oa lập tức cảm thấy da đầu ngứa ran.
"Đừng nói nữa, nhân lúc trời còn chưa tối, chúng ta mau chóng lên đường thôi, đừng quên hiện tại chúng ta còn đang bị người ta truy sát đấy.”
Lời nói của Lý Hỏa Vượng khiến hai người vội vàng tăng tốc đuổi theo, hiểu ngầm mà không nói gì về chuyện đã xảy ra trên Bình Đỉnh Sơn nữa.
Vào lúc này, khi những người khác chuẩn bị rời đi thì lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Lý, Lý sư huynh, huynh sao vậy? Huynh vẫn ổn chứ?”
Lý Hỏa Vượng hai tay ôm lấy đầu với vẻ mặt cực kỳ xấu xí: "Xiềng, xiềng xích! Vây lấy ta! Sắp đến rồi!"
"Lý sư huynh, không có xiềng xích mà! Đều ở trên xe ngựa rồi!"
"Mau đào hố! Đào hố chôn ta đi, nhanh lên! Đừng để ta chạy lung tung!"
Không chờ cho bọn họ đào xong hố, Lý Hỏa Vượng đã quay trở lại trong phòng bệnh đầy nước khử trùng một lần nữa.
Có một người đứng trước mặt cậu, một người thanh niên mặc áo khoác trắng và đeo kính.
Người mặc áo trắng khẽ mỉm cười, dùng tay đẩy gọng kính của mình: "Lý Hỏa Vượng? Cậu tỉnh rồi à? Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là bác sĩ điều trị chính của cậu. Tôi họ Hầu."
"Hiện tại cậu cảm thấy thế nào, so với trước đây, thời gian tỉnh táo dường như có chút ngắn.”
Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh và hỏi: "Mẹ ta đâu?"
Trên mặt Hầu bác sĩ lộ ra nụ cười ấm áp, vẻ mặt ôn hoà nói với Lý Hỏa Vượng: "Mẹ cậu có chuyện phải ra ngoài xử lý một chút. Mấy phút trước bà ấy còn ở đây, chỉ là đúng lúc cậu chưa tỉnh mà thôi.”
"Bạn học Lý Hỏa Vượng, nếu cậu thực sự quan tâm đến mẹ của mình thì cậu phải phối hợp với việc trị liệu của tôi, mau chóng chữa trị khỏi, như vậy mới có thể báo đáp tất cả những gì mà bà ấy đã hết lòng hết sức làm vì cậu."
"Chúng ta nói chuyện chút nhé, tôi biết cậu cho rằng bên này là ảo giác, không sao, vậy thì nói chuyện một chút về thế giới thật bên kia của cậu, thế nào?”
"Gần đây hình như bên đó xảy ra rất nhiều... chuyện đặc biệt nhỉ.”
Nghe thấy Hầu bác sĩ tự giới thiệu thân phận, Lý Hỏa Vượng quay mặt sang một bên và không nói gì nữa, cậu lười nghe bác sĩ trong ảo giác nói nhảm.
Thấy bệnh nhân kháng cự như vậy, bác sĩ Hầu cũng không nói gì, chỉ dùng ngón tay gõ vài chữ trên máy tính bảng rồi quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận