Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 426: Công pháp (2)

Lý Hỏa Vượng lười để ý chuyện của phụ tử Lữ gia, trong đầu toàn suy nghĩ đối thoại với Xa Đao Nhân vào đêm qua.
Chính mình cuối cùng đã bước ra bước đầu tiên, nhưng một bước này quá khó khăn.
Đối phương chỉ nói trở lại báo cáo, không nói làm được hay không, cũng không biết đối phương sẽ trả lời thế nào.
Vì để phòng ngừa, chính mình tốt nhất phải chuẩn bị hai tay.
Nếu bọn họ chỉ là không đồng ý thì không sao, chỉ sợ tên này là Tọa Vong Đạo giả trang, điểm này trí mạng nhất.
Hòa thượng ở một bên dùng tay sờ mặt nạ đồng tiền của Lý Hỏa Vượng:
"Yên tâm đi, không có việc gì, mấy ngày này ngươi ngay cả ngủ cũng không tháo thứ này xuống, bọn họ không phát hiện ngươi là Tâm Tố."
"Chỉ cần bọn họ không phát hiện được, vậy chúng ta còn có đường lui."
Đối diện hòa thượng an ủi, Lý Hỏa Vượng không cảm thấy bất cứ an tâm, chỉ riêng dựa vào mặt nạ che giấu thân phận của mình thì hơi mạo hiểm.
Cậu cần cố gắng nhanh chóng tìm được phương thức khác giấu thân phận của mình, mới có thể bảo chứng an toàn.
Có một câu hòa thượng nói đúng, chỉ cần người khác không phát hiện chính mình là Tâm Tố thì hết thảy đều có đường lui.
“Nhưng quan trọng nhất là thực lực, chỉ cần có đủ thực lực thì mấy chuyện này đều không là vấn đề."
Lộ dẫn không chỉ là giấy thông hành, đồng dạng cũng đại biểu cho thân phận tạm thời, có thứ này thì đám người Lý Hỏa Vượng cũng coi như là nửa người Đại Lương Quốc.
Cheng cheng cheng!
Cẩu Oa không ngừng gõ chiêng, Lữ Cử Nhân ăn mặc như tiểu sinh vén rèm đến trước sân khấu, bắt đầu hát.
Hí khúc mới soạn này khiến hộ nông dân nghe đã ghiền, lương thực, tiền thưởng ném ầm ầm lên sân khấu.
Có một số đứa trẻ hơi lớn cầm giỏ cá chạch bằng cỏ ném lên sân khấu, La Quyên Hoa hóa trang ăn mày sợ hãi nhảy dựng, dẫn đến dưới sân khấu rộ lên tiếng cười.
Ven đường có chút bùn lầy, Lữ Trạng Nguyên cười tủm tỉm cùng Triệu Ngũ đếm từng đồng tiền so sổ sách.
Lý Hỏa Vượng nhìn chuỗi tiền đồng đã xâu bằng dây thừng đặt bên cạnh Triệu Ngũ ngồi trên xe ngựa, trong lòng có chút kinh ngạc.
Từ khi Lữ Gia Ban đổi cách hát thì kiếm tiền nhiều hơn trước kia rất nhiều, Lý Hỏa Vượng làm ông chủ được chia một nửa tiền.
Hiện tại Lữ Gia Ban không nói là gà đẻ trứng vàng nhưng ít nhất cũng là gà đẻ trứng hai tròng đỏ, hơn nữa luôn đẻ ra trứng.
“Ài, Triệu Ngũ tiểu ca, chúng ta so sổ sách đều đúng hết, kiếm được tiền rồi hãy ăn ngon chút, đêm nay ăn cá chạch chui đậu hủ đi!”
Cá chạch đều có sẵn, Lữ Trạng Nguyên đòi ăn ngon là chỉ cần đi trong thôn mua thêm ít đậu hủ.
Nhưng ở chung lâu như vậy, Lý Hỏa Vượng đã biết tính cách của đối phương:
“Lữ bầu gánh, vừa rồi hát kịch sao không thấy Tú Tài?"
Vừa nghe hỏi con út của mình, Lữ Trạng Nguyên mới rồi còn cười tươi thoáng chốc xụ mặt xuống.
“Hắn hả? Bỏ đi, tiểu tử này dù cho thật sự học thành thần thông, e rằng cũng không trông chờ cho ta chăm sóc trước khi lâm chung, tương lai còn phải dựa vào Đồng Sinh của chúng ta, đúng không nào cháu ngoan của ta?”
Nhìn Lữ Trạng Nguyên chơi với cháu trai, Lý Hỏa Vượng đi hướng một tảng đá lớn ở phương xa, Lữ Tú Tài đang luyện tập tại đó.
Càng đến gần Lý Hỏa Vượng nghe rõ tiếng niệm chú của Lữ Tú Tài:
“Tử khí thanh linh lãng lãng đại khí nguyên thật sự khẩu hàng cảm ứng câu tại hư nhiếp!"
Trên tảng đá trước mặt Lữ Tú Tài đặt song song hai đồng tiền thoáng chốc chồng lên nhau.
Cậu ta bỗng giậm chân, lại tách một tiếng, đồng tiền chồng lên nhau bỗng lật mặt tách ra.
Luyện lâu như vậy, Lữ Tú Tài chỉ dựa vào học bằng cách nhớ, một chữ đều không nhận biết vậy mà học được rồi.
Thấy Lữ Tú Tài như vậy, Lý Hỏa Vượng mới hiểu Đan Dương Tử có thể luyện đến trình độ trước khi chết đã ăn bao nhiêu cực khổ.
"Sư phụ!”
"Luyện giỏi lắm. Ngươi gần đây cảm giác thế nào?” Lý Hỏa Vượng vừa hỏi câu này vừa chú ý thần thái của đối phương.
“Quá tuyệt, quá sướng!”
Lữ Tú Tài cho rằng đã biết sử dụng thần thông, mặt mày hớn hở, giọng rõ to, hoàn toàn khác với cậu ta ngày xưa.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy có chút thất vọng, đồng thời lại có một ít vui mừng.
Thất vọng là bởi vì thoạt trông hơi khác với suy đoán lúc trước của cậu, so với tông môn khác thì công pháp của La Giáo không xua tan lệ khí trên người Lữ Tú Tài.
Mà vui mừng là bởi vì Lữ Tú Tài luyện đến mức này mà không bị trục trặc gì, như vậy đã có thể chứng minh bộ công pháp này không bị Nguyên Anh đào hố chờ, Lý Hỏa Vượng có thể bắt đầu luyện.
"Cảm thấy luyện tốt là được rồi, nhưng tại sao ngươi không đi giúp phụ thân của ngươi hát kịch?”
Nghe lời này, Lữ Tú Tài trên mặt lộ ra cực độ xem thường: “Ta hiện tại là cao nhân biết thần thông, sao có thể trở về chung ổ với bọn họ làm hạ cửu lưu?"
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng nhíu mày, nói thật, hiện tại Lữ Tú Tài thật sự khiến người chán ghét, còn chưa xoay người mà đã xem thường phụ thân và đại ca của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận