Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1128: Hồng Trung

Hồng Trung nghe thấy tiếng, xoay người lại lộ ra gương mặt mạt chược của hắn ta với Lý Hỏa Vượng.
Cho dù ở bên dưới vị Tư Mệnh này, giờ phút này trên gương mặt mạt chược vẫn tràn ngập sự hài hước: “Ê này, nhìn xem đây là ai, đây không phải là Lý Hỏa Vượng sao, khách quý a.”
“Chết tiệt! Qua một giờ rồi!”
“Hồng Trung! Ngươi tin ta! Đừng chạy! Ta không có ý định hại ngươi! Trước đó chúng ta đã nói chuyện xong xuôi rồi!”
Lý Hỏa Vượng thân thể gần như nằm rạp trên mặt đất, xuất ra khí lực toàn thân, cố gắng giải thích với đối phương.
Mà Hồng Trung giờ phút này với một Hồng Trung biến mất trước đó, cách nghĩ đã hoàn toàn không giống nhau.
Hắn nhìn Lý Hỏa Vượng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Hắc hắc hắc, muốn gạt ta? Đạo hạnh còn nông lắm, ta…không…tin!” Nói xong hắn ta lại di chuyển, dần dần rời xa Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng thấy một màn như vậy quả thực đều muốn hộc máu, khó khăn lắm để cho hắn đồng ý đi theo mình, kết quả thời gian vừa đến, đối phương liền quên sạch tất cả vừa xảy ra!
Hắn giờ phút này cũng không để ý tới Tử Vong Tư Mệnh trên đỉnh đầu, cắn răng liều mạng toàn lực đuổi theo Hồng Trung.
“Không cảm thấy cảm giác trên đỉnh đầu chúng ta hiện giờ đã khác rồi sao? Loại địa phương quỷ quái này, ngươi thật sự muốn tuần hoàn ở lại mãi mãi à? Ngươi tin ta! Ta đưa ngươi ra ngoài!”
“Ngươi lừa gạt người khác! Không có nghĩa là người khác lừa gạt ngươi! Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi! Nghĩ về tình huống của chúng ta! Rốt cuộc ngươi là tiếp tục ở lại chỗ này! Hay là theo ta đi ra ngoài được lợi hơn!”
Đối mặt với lời khuyên hết nước hết cái của Lý Hỏa Vượng, Hồng Trung vẫn không hề dao động, ý đồ dốc hết khả năng rời xa phạm vi bóng tối của Khôi Lỗi, cũng tương tự rời xa Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng hiểu, đối phương căn bản không nghe thấy mình đang nói gì, tên Hồng Trung trước đó là Hồng Trung đã xem qua ghi chép của mình trên cây cột khổng lồ, mà tên trước mắt này, hắn căn bản không hề biết quá khứ mình rốt cuộc đã trải qua những gì.
Dưới tình huống như vậy Lý Hỏa Vượng hiểu, mình chỉ sợ nói nhiều hơn nữa, đối phương cũng chỉ sẽ ngờ vực càng nhiều.
Khi nghe được tiếng bánh xe vù vù bên tai dần dần yếu bớt, Lý Hỏa Vượng cắn răng một cái, cứng rắn chống đỡ sức ép của Tư Mệnh cứ như vậy trực tiếp đứng lên.
Trên người Lý Hỏa Vượng tan chảy nhanh hơn, nhưng giờ phút này hắn không quản được nhiều như vậy, dùng hết khí lực toàn thân đuổi theo Hồng Trung.
Đi dù sao cũng nhanh hơn nằm sấp, sau khi Lý Hỏa Vượng cuối cùng đã đuổi kịp Hồng Trung, hắn trực tiếp nhào tới, gắt gao khống chế tên này: “Thành thật một chút cho ta!”
Nếu mềm không được, vậy cũng chỉ có thể làm rắn.
“Được, ta biết rồi, ngươi nói là thật, ngươi buông tay ta ra, ta đi theo ngươi.” Hồng Trung giờ phút này nhìn vào gương mặt Lý Hỏa Vượng nói.
“Bớt giở chiêu này với ta! Vô ích! Ta biết ngươi hiện tại căn bản không tin ta, ta buông ngươi ra liền chạy!” Lý Hỏa Vượng đang tan chảy như người nến nhìn chằm chằm hắn ta.
“Ngươi cảm thấy hiện giờ ta đang lừa ngươi, được, coi như ta lừa ngươi! Nhưng bất kể thế nào chúng ta rời khỏi nơi này trước đã! Rời khỏi phạm vi của Khôi Lỗi trước! Đợi sau khi ra ngoài ta sẽ giải thích với ngươi đàng hoàng!”
Nếu còn tiếp tục ở đây nữa, đừng nói là giải thích với Hồng Trung, chỉ sợ nói được một nửa, mình sẽ phải hồn phi phách tán rồi.
Hồng Trung nhìn Lý Hỏa Vượng trước mắt, rốt cuộc chậm rãi gật đầu.
Sau khi Lý Hỏa Vượng động đậy lần nữa, Hồng Trung rốt cuộc không cản trở, hai người đồng tâm hiệp lực nhích ra bên ngoài, cùng với sự di động, thân thể Hồng Trung cũng bắt đầu tan chảy.
Rất nhanh, bọn họ cũng không rảnh đề phòng lẫn nhau, bắt đầu dốc hết toàn lực rời khỏi nơi này rồi mới nói.
Chỗ tan chảy trên cơ thể hai người bắt đầu hơi dính vào nhau, khiến cho hai người hiện tại giống như đứa bé sơ sinh liền thân.
Nhưng bất luận bọn họ tiếp tục đi bao xa, loại tốc độ tan chảy này vẫn không chậm lại bao nhiêu.
Tuy rằng hiện tại không có gương, nhưng Lý Hỏa Vượng có thể khẳng định rằng, dáng vẻ hiện tại của hắn chỉ sợ đã không thành hình người.
“Ngươi và ta trước đây rốt cuộc đã làm cái gì? Tại sao lại chọc đến vật này? Tư Mệnh cũng dám chọc vào? Các ngươi điên rồi à?” Ngữ khí Hồng Trung cực kỳ bất mãn nói một cách oán giận.
“Sao chúng ta có thể chọc đến nó chứ! Tên này không biết làm sao lại tới đây!” Lý Hỏa Vượng gian nan trả lời.
Hai người tiếp tục đi tới một cách khó khăn dưới áp lực của Tử Vong Tư Mệnh, dưới áp lực sinh tử tồn vong, hai người bọn họ đã không rảnh nói chuyện.
Ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng cho rằng bọn họ sẽ dần dần rời đi như vậy, bất ngờ bỗng nhiên xuất hiện, từ đỉnh đầu của mình bắn xuống một tầm mắt: “Khôi Lỗi đang nhìn ta?”
Trong khoảnh khắc ý niệm này vang lên, Lý Hỏa Vượng dừng lại, giờ phút này hắn cảm giác được thân thể của mình hoàn toàn không thể nhúc nhích, hơn nữa ý thức của mình cũng bắt đầu dần dần tan chảy theo thân thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận