Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 944: Pháp Giáo (2)

Kinh Phật vang xa, thân thể của họ thường có thứ rơi rớt, thí dụ như mắt, lỗ tai.
Mặc kệ rớt bao nhiêu khí quan cũng không cách nào đánh lùi cuồng nhiệt của họ.
Trong số những người này có nhiều người Đại Tề đói đến mức gầy trơ xương , nhưng đông hơn nữa là người Đại Lương mới chỉ đeo khăn bạc chưa lâu. Tốc độ thẩm thấu của Pháp Giáo Đại Lương nhanh hơn Lý Hỏa Vượng dự đoán nhiều.
Mặc dù đám tín chúng này không sợ chết, nhưng thực lực hai bên cách biệt quá lớn, căn bản không đánh lại Lý Hỏa Vượng, thậm chí không đấu nổi với Bành Long Đằng.
Bành Long Đằng dáng người cao lớn giống như cái cào sắt, kéo ra những con đường màu trong biển người.
Dường như Bành Long Đằng khá hưởng thụ tất cả điều này, cầm hai xác chết, thân thể của ả không ngừng run rẩy.
“Đừng giết, chừa lại vài người! Ta muốn thẩm vấn!"
Đồ sát vẫn còn tiếp tục, khi sương mù trắng của Liễu Tông Nguyên bắt đầu bao phủ toàn bộ huyện thành, trận chiến đấu này rất nhanh liền kết thúc.
Bùm!
Người cuối cùng, người lùn máu thịt nhầy nhụa bị treo trên tường nuốt xuống hơi thở cuối, vô lực ngã dưới đất.
"Nơi này phỏng chừng chỉ là cứ điểm tạm thời của chúng, xem ra chúng thật sự không biết Thái Sơn Thạch ở đâu.” Lý Hỏa Vượng đút dụng cụ tra tấn dính máu trở về bao dụng cụ tra tấn.
Vấn đề quay lại như cũ, dù bọn họ đánh thắng được Thái Sơn Thạch, nhưng nếu không tìm ra người thì vô dụng.
Nếu để mặc Pháp Giáo hấp thu bách tính, cuối cùng dân chúng Đại Lương đều sẽ biến thành kẻ địch của họ.
Phật Ngọc Lô ở một bên quan sát trầm tư một lúc sau, mở miệng nói: "Chúng ta đi, một đường thanh lọc đến Ngân Lăng Thành, ta cần tìm người tài bói ra Thái Sơn Thạch.”
Hồng Đại mở miệng hỏi:
“Ký Tướng đại nhân, người kia là ai? Thật sự làm được chứ? Thái Sơn Thạch là người Đại Tề.”
“Ông ta tên Trần Hạt Tử, nếu ông ta không làm được thì không còn ai nưa. x”.
Lý Hỏa Vượng nghe xong ngẩn ra, hắn nhận thức người này:
“Trần Hạt Tử bày quán ngoài Miếu Thành Hoàng?”
"Như thế nào, ngươi quen ông ta?”
“Coi như quen, tiếp xúc vài lần, nhưng theo ta được biết thì thực lực của người này không được tốt lắm, lần trước còn bị Tọa Vong Đạo lừa.”
Từ điển phù lục là hắn đổi với Trần Hạt Tử.
“Người bói mệnh không thể bói cho mình, ông ta dở mọi thứ nhưng về bói mệnh thì trong Giam Thiên Tư ít có ai sánh bằng. Ông ta làm không được, nhưng thứ ông ta tin thì có thể.” Phật Ngọc Lô nói xong leo lên ngựa.
“Thứ tin vào?” Lý Hỏa Vượng ra chiều đăm chiêu: “Chẳng lẽ còn có Tư Mệnh chuyên môn chưởng quản bói toán? Quá khứ cùng tương lai từng giây từng phút đều đang hoạt động, liệu có thể bói ra không?”
Nhóm người Lý Hỏa Vượng rất nhanh lên đường, để lại xác chết đầy đất, quạ ăn xác dần tụ tập trên cao, bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc bất ngờ này.
Khi một con quạ mở ra mỏ chim không ngừng mổ một con mắt, một bàn chân không mang giày đạp lên, con quạ bị đạp phun ra nội tạng.
“Thấy chưa? Ta đã nói rồi, Thái Sơn, hiện giờ chưa phải lúc làm việc, động tĩnh lớn chút là Giam Thiên Tư như chó ăn phân đánh hơi tới ngay.”
Một người đàn ông mặc áo rộng thùng thình treo mảnh vải nhiều màu ung dung đi giữa xác chết nằm la liệt, vai trái treo một miếng vải đen thui.
Ở bên cạnh là người tên Thái Sơn, một chút lùn xấu xí lỗ tai đầy lông đen, tuy rằng bộ dáng thô bỉ, nhưng mặc áo diễn kịch màu trắng vô cùng ưu nhã, khăn trùm đầu màu trắng hợp với vải đen trên vai người đàn ông.
“Ừm, đúng thật. Nhưng tín chúng Pháp Giáo quá ít, nếu ngủ đông thì biết bao giờ Thần Tiên binh của chúng ta mới có thể hạ phàm?"
"Chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ, ta rành chỗ này hơn ngươi, tuy hai chúng ta thờ Vu Nhi Thần ở hai nơi, nhưng cùng là Vu Thần, lẽ nào ta hại ngươi?”
“Việc ngươi cần làm bây giờ là kêu người của mình ngủ đông, ngụy trang thành tai mệnh đến từ Đại Tề, khiến tín chúng rải rác ở nơi khác tụ tập lại.”
“Đại Lương mạnh nhất thiên hạ, chỉ cần Pháp Giáo chúng ta bắt lấy Đại Lương thì nơi khác dễ xử.”
Vu Thần tên Thái Sơn trầm tư một lúc sau, gật đầu:
“Được rồi, ngươi đồng người hơn ta, ta nghe lời ngươi, nhưng trước đó ta muốn người của ngươi hợp tác với người của ta cướp lấy kiếm của người kia.”
“Kiếm của ai?”
“Cốt kiếm của tiểu tử mặc đạo bào màu đỏ, đó là xương sống lưng của Tâm Bàn Tam Thanh, ta cần dùng.”
“Được, hình như bọn họ đang tìm ngươi, vậy ngươi hãy làm mồi cài bẫy mai phục bọn họ đi."
“Đừng sơ ý, hắn cho ta cảm giác không ổn lắm, tốt nhất đừng dùng thân phận của Pháp Giáo, đừng tự rước lấy họa."
"Yên tâm đi, ta sẽ tìm một số người giỏi đến, thật ra Pháp Giáo chúng ta ở Đại Lương cũng không phải chuột chạy qua đường mỗi người đòi đánh, có khá nhiều bằng hữu cùng chung chí hướng.”
“Chuyện này kỳ lạ, rất kỳ lạ! Ta sắp xuất viện tới nơi mà bây giờ xảy ra việc này!”
Trong hành lang trống rỗng, Lý Hỏa Vượng cầm di động dán bên tai sốt ruột đi qua đi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận