Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1524: Sát (2)

Lý Hỏa Vượng nhìn mọi thứ hỗn loạn, Tư Mệnh đang đánh với người khác, hắn kéo thân thể mập mạp dị dạng, cầm đao quân dụng rống to lao về phía bên kia.
Viên đạn bắn lại đây, Lý Hỏa Vượng giơ đao quân dụng, một tiếng ding trong trẻo, viên đạn bị bắn ngược trở lại.
Lý Hỏa Vượng chém mạnh vào ngực một bóng đen, máu nóng bỏng phun lên mặt hắn, khiến sát ý trong mắt hắn càng đậm.
Tùy theo không ngừng chém giết, vết thương trên người càng lúc càng nhiều, Lý Hỏa Vượng chẳng những không có kiệt sức, ngược lại càng giết càng hăng.
Lại đâm đao vào đầu một người, Lý Hỏa Vượng kéo mạnh xuống, nội tạng rơi ra từ vết cắt.
Lý Hỏa Vượng đang định chiến đấu tiếp bỗng loạng choạng, hắn cúi đầu thì thấy là Triệu Lôi bị thiếu một lỗ tai.
Thoạt nhìn Triệu Lôi bị thương rất nặng, sắp chết, tay phải thiếu hai ngon vô lực huơ hướng Lý Hỏa Vượng.
Triệu Lôi môi tái nhợt dùng chút sức cuối cùng níu chặt Lý Hỏa Vượng, nói:
“Lý Hỏa Vượng ... tôi lừa cậu ... thật ra cậu không trộm nam châm của tôi ... nó vẫn còn ... chẳng qua tôi sợ bọn họ nhớ ...”
"Đừng chết! Ít nhất đừng chết ở đây! Hãy quay về Bạch Ngọc rồi chết! Nếu không thì Thiên Đạo của ngươi sẽ bị người khác hưởng!” Lý Hỏa Vượng sốt ruột cố gắng kéo Triệu Lôi lên.
Lý Hỏa Vượng nhìn bốn phía, thấy bóng lưng của Dương Na ở phương xa, hắn hét to:
"Vô Sinh Lão Mẫu! Nhanh qua đây! Mau mang tử vong trên người anh ta đi!”
“Tôi cũng có ... ý đồ nhỏ ... nhưng ... không ai trong các người ... để ý tôi ... các người đều đang lợi dụng tôi ...”
Triệu Lôi nói đến đây thì bắt đầu trợn trắng mắt, đồng tử dần nở to.
"Ha ha ... Các người cho rằng ... Tôi thua? Nhưng ... cha chắc ... tôi sẽ không ... cho các người vừa ý ...”
Mắt Triệu Lôi không còn tiêu cự nói câu cuối cùng với bầu trời trống rỗng, há mồm phun một bãi máu vào ngực Lý Hỏa Vượng, sau đó không còn nhúc nhích nữa.
Lý Hỏa Vượng ném mạnh xác của Triệu Lôi xuống đất, cầm đao lại lao vào chiến trường trong mưa to.
Nhưng nhìn kẻ địch không giảm bớt chút nào, Lý Hỏa Vượng hiểu không thể cứ tiếp tục như vậy! Đã có chết người, cứ thế này thì sẽ ngày càng có nhiều người chết! Nhất định phải lập tức lui về Bạch Ngọc Kinh!
Hắn quay đầu hét to với Triệu Sương Điểm:
"Đưa những người khác đi! Tất cả hãy rút về, ta sẽ đoạn hậu!”
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, một cây gậy cùng với tiếng rít quất vào đầu hắn.
Sức mạnh rất lớn, Lý Hỏa Vượng cảm giác đầu nổ tung, thậm chí còn nghe thấy tiếng hộp sọ của mình nứt ra.
Lý Hỏa Vượng còn đang choáng váng thì nhìn thấy đối phương lại giơ cây gậy trong tay lên, đánh mạnh vào trán hắn.
Lực rất lớn, nếu trúng có lẽ sẽ vỡ cả đầu.
Nhìn thấy gậy sắp đánh tới, Lý Hỏa Vượng chợt tỉnh táo, nhanh chóng đổi vị trí cơ thể, né ra xa mười thước, tránh đòn tấn công của đối thủ.
Lợi dụng lúc đối thủ mới hết đà, chưa sinh ra sức mạnh mới, Lý Hỏa Vượng xoay vũ khí nắm ngược đao quân dụng đâm vào ngực của đối phương.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy ngực đau nhức, cúi đầu nhìn thấy máu đỏ tươi từ bụng trái rỉ ra, hắn đã bị bắn.
Che vết thương ở bụng, Lý Hỏa Vượng quay người nhìn ba họng súng đen ngòm chỉ hướng mình từ xa.
Cơn giận bao trùm sát khí không ngừng tấn công sự tỉnh táo còn sót lại của Lý Hỏa Vượng, hắn gầm lớn hướng họng súng phía xa.
Vào lúc tiếng súng vang lên, Lý Hỏa Vượng không chút do dự đưa tay ra sau lưng rồi đột nhiên rút ra, có tiếng lạch cạch, kiếm tiền đồng bỗng kéo dài, sợi chỉ đỏ cột vào từng quả đồng tiền tựa như vệt đỏ quất qua.
"Úm chấn quang lợi đạt linh linh linh!”
Kèm theo tiếng kim loại va chạm và tiếng máu thịt xé toạc, đạn bắn liên tục, người và súng bị kiếm tiền đồng của Lý Hỏa Vượng chém thành hai nửa.
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân loạng choạng vang lên rõ ràng từ xa đến gần trong tiếng mưa nhỏ dần.
Dương Na ôm bụng chảy máu, hiển nhiên rất quen thuộc với tiếng bước chân này, cô không rảnh khóc, lao ra ngoài nhà.
Trần Hồng Du ở một bên lập tức đưa tay ra kéo Dương Na lại.
Dương Na cởi từng ngón tay của Trần Hồng Du ra, chợt có ba người đi vào nhà.
Đó chính là Lý Hỏa Vượng, thoạt nhìn có vẻ như hắn bị thương nặng, toàn thân đầy vết thương do đạn bắn, vết dao cùn, máu hòa cùng nước mưa chảy xuống dưới đất để lại một chuỗi dấu chân máu.
Ba Nam Húc thường điên khùng cất tiếng cười đang cùng em trai nâng Lý Hỏa Vượng vào nhà, hai người cũng không lành lặn là bảo.
“Trâu bò thật, Hỏa Tử, đã coi thường cậu, đợi khi nào rảnh chúng ta ngủ một đêm đi.”
Lý Hỏa Vượng đi vào phòng, ý thức đã mơ hồ cố dùng chút sức cuối cùng xoay người lại, giơ tay đóng cửa, cố gắng khóa trái cửa.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt dùng hết sức lực, thân thể kiệt sức chậm rãi trượt xuống trên ván cửa, rốt cuộc cũng đóng cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận