Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 116: Long Môn Trại (1)

Câu nói có chút khác thường của ông lão phía xa đã thu hút sự chú ý của Lý Hỏa Vượng, nhưng vì ở quá xa hơn nữa trời cũng sắp tối nên cậu không nhìn thấy rõ.
"Ai có thị lực tốt thì giúp ta xem xem bọn họ đang giở trò gì.”
Lý Hỏa Vượng vẫn không dám khinh suất, ở cái vùng tồi tàn này, cẩn thận là trên hết.
Lúc này, người đàn ông một tay ở bên cạnh cố gắng nheo mắt nhìn, sau một hồi nheo mắt rồi lại mở mắt mới nói: “Bọn họ hình như… đều đang dập đầu, trông có vẻ như đang cúng bái ai đó với ba loại gia súc lợn, bò, dê, quy cách cúng cũng khá cao. Ôi mẹ ơi, ông già kia đã ném hai đứa trẻ chưa đầy tháng xuống nước rồi!"
Nghe thấy lời này, trái tim của Lý Hỏa Vượng lập tức thắt lại, nhanh chóng lắc chuông trong tay một lần nữa.
Dù bọn họ có làm gì đi chăng nữa, hành vi bất thường này là tuyệt đối không ổn, hiện tại không phải là lúc tiết kiệm ba tháng tuổi thọ.
Du lão gia nhanh chóng được hình thành, bay về phía bên kia với tốc độ nhanh chóng, nhưng mới bay được nửa đường lại nhanh chóng quay lại.
Vào thời khắc nó quay trở lại, cả chiếc thuyền lớn phía dưới Lý Hỏa Vượng đột nhiên rung lắc, tiếng kẽo kẹt do gỗ bị chịu lực từ dưới nước truyền đến.
"Có thứ gì đó dưới nước!"
“Ầm!” Âm thanh rung chuyển bầu trời.
Toàn bộ chiếc thuyền lớn đột nhiên bị một lực khổng lồ hất tung lên không trung rồi sau đó lại đập mạnh xuống mặt hồ.
Con thuyền vốn đã cũ kỹ nào có thể chịu đựng được sự tra tấn như vậy, nó lập tức tan tành.
Lý Hỏa Vượng lăn lộn và rơi xuống hồ nước, làn nước lạnh giá khiến cậu lập tức run lên và mở mắt ra nhìn.
Chỉ lờ mờ nhìn thấy có thứ gì đó đường nét mơ hồ đang nằm bò nhúc nhích trong lớp bùn hỗn độn đen kịt dưới đáy hồ.
“Soạt!” Bảy tròng mắt lóe lên những ánh sáng phản chiếu tà dị kỳ quái không ngừng biến đổi mở to nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.
“Đây... đây là... thứ gì vậy?”
Lúc nhìn thấy những con mắt đó, Lý Hỏa Vượng có một cảm giác kỳ diệu, cậu cảm nhận được mạch suy nghĩ của mình đều đã trở nên chậm lại, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên kỳ lạ. Vào lúc này, bản thân dường như không phải đang nằm trong nước mà là lơ lửng giữa không trung.
Phù sa dưới đáy hồ bắt đầu cuộn trào, nước hồ bị khuấy đục nhanh chóng nổi lên, ngoài ra còn có bảy con mắt kỳ dị không ngừng đảo quanh nổi lên cùng với phù sa .
Khi phù sa bao phủ lấy toàn cơ thể của Lý Hỏa Vượng, cậu nhìn thấy một cái miệng khổng lồ xấu xí hôi thối còn lớn hơn cả đỉnh núi và những chiếc xúc tu màu đen có gai dày đặc vươn ra từ sâu trong cổ họng của cái miệng lớn đó.
"Không được... không thể... như thế này..." Lý Hỏa Vượng dùng hết sức rút thanh trường kiếm sau lưng ra.
Ngay khi cậu vừa đứng dậy và đâm về phía cổ nó, những chiếc xúc tu kia lập tức quấn đến, đâm những chiếc gai sắc nhọn vào cơ thể Lý Hỏa Vượng và kéo mạnh vào cái miệng lớn kia.
Nhìn bùn đất cuồn cuộn phía xa cùng với đám người đang vùng vẫy dưới nước.
Nguyên Nhị đứng trên chiếc thuyền tam bản nhỏ, nhìn về phía ông lão được mình đỡ dìu bên cạnh với vẻ lo lắng không yên.
"Tổ gia gia, chúng ta trở về đi, có hà bá ở đây, bọn họ chết chắc rồi.”
Ông lão lạnh lùng liếc hắn ta một cái, lập tức rút tay khỏi tay hắn ta: "Trở về trại!"
Nghe thấy ý tức giận trong giọng nói của ông lão, Nguyên Nhị hoảng sợ trong lòng.
Nhưng hiện tại hắn ta không thể làm gì, chỉ có thể nhét hai ngón tay vào miệng, huýt sáo rút lui.
Những chiếc thuyền tam bản nhỏ nhanh chóng chuyển hướng, bắt đầu qua lại không ngớt trong đám cây lau sậy dày đặc.
Toàn bộ cánh đồng lau sậy rất lớn này hoàn toàn chính là một mê cung tự nhiên.
Có điều người nhà họ Nguyên sinh ra và lớn lên ở đây nên bọn họ rất quen thuộc với nơi này.
Quanh co một hồi, cuối cùng chiếc thuyền tam bản nhỏ này cũng đến trước một hòn đảo nhỏ được kết bằng lau sậy. Đây chính là nhà của bọn họ.
Toàn bộ hòn đảo, bao gồm trại nhỏ trên đảo đều được kết bện từ lau sậy.
Đối với người ngoài, đây có vẻ là cảnh sắc hùng vĩ dị thường nhưng trong mắt của Nguyên Nhị, hắn ta sớm đã xem chán rồi, hiện tại hắn ta có chuyện khác cần phải lo lắng.
Nhìn chủ gia gia chống gậy xuống thuyền, không nói một lời mà đi về phía trại, Nguyên Nhị nghiến răng và nhanh chóng đi theo.
Nhìn thấy cảnh này, những người khác của Nguyên gia cũng lặng lẽ đi theo, bầu không khí của cả thủy trại trở nên có chút kìm nén.
Trại trông không lớn nhưng phía trong cũng không nhỏ chút nào, thậm chí còn có chỗ để nuôi heo và nuôi vịt.
Cuối cùng, Nguyên Nhị theo tổ gia gia của mình đến một đại đường được bện thành từ lau sậy và có khung cột được làm bằng xương cá khổng lồ.
Bên trong thắp nến hương, chính giữa đường là một bức tranh thuỷ mặc cá chép vượt long môn sinh động như thật, phía dưới bức họa có đặt năm cặp bài vị, nơi đây chính là từ đường của người nhà họ Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận