Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 513: Ký Tướng (2)

"Này... Hồng Đại, lời này của ngươi, ta không thích nghe đâu, sao lại có thể so sánh Giam Thiên Tư chúng ta với ổ tặc chứ, mỗi lần làm xong việc, không thiếu Dương Thọ Đan cho ngươi phải không? Chi phí ăn mặc hàng năm cũng không thiếu phần ngươi nhỉ?”
"Tết Trung Thu năm nay, bánh trung thu mà tư gửi tặng cũng không thiếu phần ngươi đúng không? Ngay cả tiền ngươi đến kỹ viện mà tư cũng bao cho, tư đối với ngươi tốt như vậy, sao ngươi lại không xấu hổ mà nói Giam Thiên Tư như vậy trước mặt người mới?”
“Được rồi, ngươi là trung thần, ta là đại gian thần được chưa.” Hồng Đại tựa hồ rất khó chịu khi bị Thác Bạt Đan Thanh càu nhàu, khinh bỉ nhìn hắn một cái, quay người lại, phơi gáy ra với hắn.
Thấy Thác Bạt Đan Thanh đưa tay chỉ qua, lại là một bài diễn văn dài khác, Lý Hỏa Vượng kéo lấy hắn: "Thác Bạt huynh, sao hôm nay chúng ta lại bàn việc trong nhà lao này?”
"Hiền đệ, ngươi nhìn thấy bên kia không, đúng vậy, chính là cái cũi thứ hai từ trong cùng đếm ra. Phạm nhân bị nhốt trong đó cũng là người của Giam Thiên Tư chúng ta, đợi lát nữa hắn cũng phải cùng đi.”
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn qua, chiếc cũi kia rất xa, với thị lực cực tốt của cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng người to lớn lờ mờ đang nằm trong đống rơm rạ.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng định đứng dậy, tiến lại gần để nhìn, một giọng nói vịt đực lanh lảnh vang lên phía sau người: “Này, Đan Thanh, người tới đủ rồi chứ? Xem ra ta tới muộn rồi.”
"Hả? Thái giám?" Lý Hỏa Vượng nghi hoặc quay người lại liền nhìn thấy một ông già trắng trẻo mũm mĩm mặc một thân quan phục, đầu đội lông khổng tước.
Khuôn mặt trắng bệch bôi phấn trắng kia kết hợp với bộ quan phục đó, cộng thêm nụ cười bóng bẩy kia, nếu không phải ông đang bước vào, Lý Hỏa Vượng suýt chút nữa đã nghĩ rằng thứ trước mặt là một cương thi thành tinh trong phim cương thi.
Chỉ là một người như vậy, đứng ở nơi đó, trong tay ôm một chiếc bàn tính màu vàng, cười híp mắt quan sát đánh giá bọn họ, đây chính là Ký Tướng.
Lý Hỏa Vượng lập tức có chút căng thẳng, lo lắng đối phương sẽ nhìn thấu lớp ngụy trang của mình, nhưng sau khi thấy đối phương không có bất kỳ phản ứng gì, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy người này xuất hiện, Thác Bạt Đan Thanh dường như còn thân thiết hơn là nhìn thấy phụ thân của mình, cổ rụt lại, đầu lập tức ngắn xuống một tấc, vẻ mặt khiêm nhường vội vàng bước lên chào đón.
"Ôi ôi, Ký Tướng đại nhân, ngài đang nói gì vậy chứ? Nào phải là ngài tới muộn, đây rõ ràng là mấy tiểu bối bọn ta tới sớm rồi.”
Khi hắn dùng hai tay đỡ nhẹ bàn tay đeo nhẫn ngọc của vị thái giám mập này, nghênh đón ông đến bên bàn, một mùi hương thơm ngọt ngậy xộc vào khứu giác nhạy cảm, khiến Lý Hỏa Vượng khẽ nhíu mày. Mùi hương này rất kỳ quái, trong đó còn mang theo mùi nước tiểu khai.
"Ký Tướng đại nhân, Hồng Đại thì ngài đã biết rồi, để ta giới thiệu với ngài một chút về người này, vị này là Nhĩ Cửu hiền đệ, thần thông của Áo Cảnh Giáo vô cùng lợi hại, Huyền Tự nhân tiêu không là cái gì trong mắt hắn cả, việc lần này, chắc chắn có thể giúp ích rất nhiều.”
Ký Tướng nhìn đánh giá Lý Hỏa Vượng từ trên xuống dưới một lần nữa, thứ dị dạng trong ánh mắt kia khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy cả người không tự tại: “Bái kiến Ký Tướng đại nhân.”
"Ừ, Nhĩ Cửu đúng không? Ta nhớ ra ngươi rồi, Tiểu Liễu Tử đã nhắc qua với ta, nói ngươi là người của Áo Cảnh Giáo, có điều hình như tính khí không được tốt, lần trước vừa tức giận đã thiêu chết sạch một ổ Bạch Liên Giáo bị áp giải đến thượng kinh, nếu không phải Tiểu Liễu Tử không truy cứu, cộng thêm ngươi là người của Đan Thanh, tư còn muốn tìm ngươi để đòi một lời giải thích.”
Nghe thấy Ký Tướng nói lời này, Thác Bạt Đan Thanh vội vàng giảng hòa: “Hahaha, hiền đệ này của ta ghét ác như thù, tính khí khó ngửi một chút cũng là bình thường, người bản lĩnh lớn lại giản dị dễ gần thì cả tư cũng chỉ có mình Ký Tướng đại nhân thôi.”
Ký Tướng này lập tức cười đến híp cả mắt: “Ồ, haha, Đan Thanh, ta thích cùng ngươi ra ngoài, những lời nói nói ra từ miệng ngươi, khiến người khác nghe rất thoải mái.”
Ngay lúc hai người đang hòa hợp kẻ xướng người họa, Hồng Đại ở một bên đột nhiên cắt ngang: "Ký Tướng, có thể căn dặn xong việc trước rồi nghe kẻ nịnh bợ này nịnh nọt sau không?”
Hai người đang kẻ xướng người họa nghe thấy lời này, sắc mặt đồng thời sa sầm, ngay lúc Lý Hỏa Vượng cho rằng Ký Tướng này sắp nổi loạn với Hồng Đại, ông lại dùng bàn tay đeo chiếc nhẫn vàng kia chỉ vào cũi giam phía xa.
"Đan Thanh, mời Tâm Si Thiền Sư qua đây đi, chúng ta bàn về điều lệ làm việc của sự việc lần này.”
Là một người mới, Lý Hỏa Vượng im lặng quan sát tất cả những điều này, có vẻ như mối quan hệ cấp bậc trên dưới của Giam Thiên Tư này không nghiêm ngặt như cậu tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận