Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1261: Nương (1)

“Lý chân nhân, nếu ngài lấy vàng tu chân ra để mua lương thực, vậy chính là thành kẻ lừa đảo rồi.”
“Đây đều là lương thực bá tánh Đại Lương cực cực khổ khổ trồng lên dùng để lấp đầy bụng, kết quả bị ngài lấy tay không đưa đi Đại Tề, như này thì không hợp phép tắc rồi nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn ta cười lạnh một tiếng, không nổi giận: “Ai nói ta lừa gạt? Ta có tiền! Trong Thượng Kinh Thành ta vẫn còn có một sân vườn nhỏ đấy! Sao? Ta bán cái sân vườn này, mua được đất trồng lương thực chứ?”
“Đó là tất nhiên, tuy rằng hiện tại giá lương thực cao, nhưng Thượng Kinh Thành tấc đất tấc vàng, một sân vườn đáng giá rất tiền, nhưng nếu tiền bán nhà tiêu hết rồi thì sao đây?”
Lý Hỏa Vượng đứng ở trước mặt hắn ta, gằn từng chữ một mà nói: “Mẹ nó ta ở Thượng Kinh ướp một cỗ thi thể tâm tố! Đủ rồi chứ? Bây giờ thì cút cho ta!”
Thái giám lui về phía sau hai bước, cung kính hành lễ về phía Lý Hỏa Vượng, xoay người rời khỏi tiệm gạo.
Trong cơn giận dữ Lý Hỏa Vượng quay người lại, chưởng quầy tiệm gạo sợ tới mức cả người run rẩy một hồi. “Nhìn cái gì mà nhìn! Để tiểu nhị chuẩn bị lương thực nhanh lên! Ta đi lấy khế đất!”
Miêu Quế Hoa sáu tuổi nằm ở trên giường, đầu choáng váng, cô bé thật sự đói quá.
Lúc mới đầu, cô bé đói đến mức khóc oa oa, xin nương mình tìm đồ ăn, nhưng mà qua hai ngày cô bé lập tức khóc không nổi, đói đến nỗi đôi mắt ảo giác toàn bộ đầu óc của cô bé chỉ còn lại một ý nghĩ là tìm cái ăn.
Nhưng mà rõ ràng trong thành này có người, nương mang theo tiền ôm cô bé đi tìm khắp thành nhưng vẫn không tìm được thứ gì để ăn.
Nghe nói ngoài thành có đất Quan Âm để ăn, Miêu Quế Hoa đi theo nương của mình, nhưng mà người đào bùn bờ sông quá nhiều, hai người bé hoàn toàn không chen vào được.
Kết quả hai người đào được một ít rễ cây, sau này, thậm chí rễ cây cũng không có mà ăn.
Những chỗ khác tất nhiên là có rễ cây, nhưng mà lúc này hai người đã đói đến mức đi không nổi, hoàn toàn không đi được xa như vậy.
Đói bụng đến hơn mười ngày sau, cô bé đã đói đến chết lặng, đói đến mức bụng cũng không kêu nữa, đói đến mức đi đường đều phải chống gậy.
“Nương, con đói...” Miêu Quế Hoa yếu ớt hét lên về nữ nhân nằm trên mặt đất ở bên cạnh, nhưng mà nữ nhân đó lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Cô bé muốn khóc nhưng mà đã khóc không được nữa, nhìn trái phải trước sau, cô bé dùng móng tay bứt vài mảnh tường trắng bao phủ ở các góc tường, nhét vào miệng rồi nhai.
Lúc trước nương không cho cô bé ăn cái này, nhưng mà hiện tại cô bé thật sự rất đói.
Mảnh tường trong miệng rất là đắng, hơn nữa rất hút nước, ăn được vài miếng là miệng rất khô.
Quế Hoa cầm lấy gậy ở trên mặt đất, run rẩy chống gậy đi về phía lu nước. Cô bé cố hết sức rướn hơn phân nửa thân mình vào lu nước phủ đầy rêu xanh, cầm lấy gáo hồ lô dùng sức vớt, lại không vớt được một giọt nước nào.
Ngay sau đó cô bé xoay người lại, yếu ớt hét lên với nữ nhân trên mặt đất: “Nương, nước cũng không có.”
Sau khi nhìn thấy nương của mình vẫn không có động tĩnh như cũ, Quế Hoa chống gậy đi đến bên cạnh nàng dùng sức đẩy.
Chờ đến khi nhìn thấy nương của mình thật sự không để ý đến mình nữa, Quế Hoa bắt đầu hơi luống cuống, những người lớn đó cũng đột nhiên ngừng cử động, sau đó không bao giờ nói chuyện nữa.
Cô bé hoang mang lo sợ vội vàng chạy về phía cửa muốn đi gọi người lớn.
“Sư phụ, đại sư phụ.” Quế Hoa học theo nương của mình, chạy về phía hòa thượng đẩy xe cút kít kêu lên: “Sư phụ, nương của ta bất động, ngươi có thể giúp… giúp nương của ta không?”
Ngay sau đó, Quế Hoa nhìn thấy hòa thượng đầu trọc kia đi vào nhà của mình, không quá lâu, hắn khiêng nương của mình đi ra, đặt nương của mình ở trên xe cút kít, nâng lên rồi đi.
“Sư phụ, ngươi dẫn nương của ta đi đâu thế? Ngươi có thể để nàng tỉnh lại không?” Quế Hoa chống gậy gộc, cố hết sức đi theo sau xe cút kít.
Quế Hoa đi rất chậm, nhưng trước khi cô bé suýt mất dấu, hòa thượng đẩy xe cút kít thật thiện tâm chờ cô bé, người nằm trên xe cút kít cũng càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng Quế Hoa đi theo sư phụ đi vào một ngôi chùa, Quế Hoa từng nghe nương của cô bé nói qua nơi này, Phật Tổ nơi này rất linh, lúc trước chính nương của cô bé sau khi lạy Phật ở đây, mới mang thai cô bé.
Hơn nữa nhóm đại sư phụ nơi này đều là người tốt, mỗi ngày đều bố thí canh thịt, chính nương của cô bé trước đấy xếp hàng hai ngày may mắn đến lượt, chén canh thịt kia một miếng nương cũng không ăn, đều cho cô bé ăn.
Canh thịt ăn thật sự rất ngon, lúc ấy cô bé cầm chén liếm sạch sẽ.
“Đại sư phụ, ngươi dẫn nương của ta đi đâu vậy?” Nhìn nương của mình bị đẩy vào trong ngôi chùa, biến mất ở trong tầm mắt của mình, Quế Hoa hoàn toàn sợ hãi, bắt đầu bất lực mà khóc lên, cô bé mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận