Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1256: Thượng Kinh (1)

Sau khi uống cạn chén trà, Lý Hoả Vượng nhìn những người khác, Cẩu Oa, Triệu Ngũ, Dương Tiểu Hài, Lữ Tú Tài.
"Tiểu Mãn đâu?" Lý Hoả Vượng hỏi.
"Đi cùng thánh nữ Bạch Liên rồi, người không biết à?"
"Được rồi, ta khoẻ rồi, quay về hết đi." Trong lòng Lý Hoả Vượng đã bắt đầu tính toán, lần sau phải tránh tình huống này thế nào.
Lý Hoả Vượng nói xong thì nhìn thấy những người khác không hề rời đi: "Sao thế? Vẫn còn chuyện?"
"A, có chuyện, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, Lý sư huynh, huynh còn nhớ chúng ta đã thu nhận một đám nạn dân từ Đại Tề không?"
"Ừm, huynh nhớ, sao thế?"
"Bọn họ không còn nữa."
"Không còn nữa? Có ý gì?"
"Chính là người không còn nữa, đột nhiên tất cả mọi người đều biến mất rồi. Nhưng không sao, chỉ có người đến từ Đại Tề biến mất, người của chúng ta không thiếu một ai."
"Đều là người Đại Tề? Biến mất lúc nào?"
"Chính là vào buổi chiều mùng hai đó."
Nghe thấy câu này, lông mày của Lý Hoả Vượng không khỏi nhíu lại, hắn nhớ lại người Đại Tề đột nhiên biến mất từ bên cạnh lúc nghe kể chuyện trước đó.
"Chỉ có người Đại Tề ở thôn Ngưu Tâm biến mất thôi sao? Những nơi khác thì sao?"
"Người bán hàng rong từng hỏi rồi, người Đại Tề ở những nơi khác đều biến mất, đệ đã gửi tin cho Cao Chí Kiên, cũng không biết hắn ta làm Hoàng Đế thì có thể quản chuyện này không."
"Sao người Đại Tề lại có thể biến mất hết được? Chuyện này không thể nào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lý Hoả Vượng bước đến bên cửa sổ, nhíu chặt mày nhìn trời sao lấp lánh.
"Đợi chút… Lẽ nào?" Lý Hoả Vượng đột nhiên nhớ đến gì đó, cầm Tích Cốt Kiếm ở bên giường vung mạnh, một vết nứt lập tức bay qua đầu thôn Ngưu Tâm.
Nhưng điều không giống trước đây là, thứ nước đen kỳ lạ phun ra khỏi vết nứt trước kia không còn nữa! Lý Hoả Vượng nhìn thấy ánh sáng từ trong đó.
"Quả nhiên!" Vung ra một vết nứt nữa, Lý Hoả Vượng dùng một chân giẫm mạnh lên cửa sổ, lập tức nhảy vào bên trong vết nứt.
Đợi khi hắn đến được Đại Tề thông qua vết nứt thì kinh ngạc phát hiện ra Đại Tề vốn đã sụp đổ hoàn toàn vậy mà lại khôi phục, cỏ trên mặt đất đã bắt đầu mọc cao hơn một tấc rồi.
"Ai?" Lý Hoả Vượng đột nhiên quay đầu, sau đó bị doạ cho ngẩn người tại chỗ bởi một người Đại Tề bò trên mặt đất gặm cỏ.
"Ngươi ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn." Lý Hoả Vượng khoanh hai tay trước ngực, khẽ nhíu mày, nhìn nam nhân ăn như sói đói hổ vồ trước mặt.
Nhìn bộ dạng của hắn ta, dường như muốn cưỡng ép dùng khoai lang bức chết chính mình, làm một hồn ma chết no.
Vì quá tiều tuỵ, Lý Hoả Vượng trước đây suýt chút nữa không nhận ra.
Bây giờ sau khi nhìn kỹ, Lý Hoả Vượng mới phát hiện ra, tên đang ăn cỏ này chính là nạn dân Đại Tề trước đây đã lẻn vào phòng bếp thôn Ngưu Tâm rồi lén lấy đồ ăn, Ngưu Tam.
Trước đây hắn ta hình như đã ở trong thôn Ngưu Tâm, thế nên hắn ta quay về Đại Tề mới tình cờ quay lại nơi này rồi bị bản thân bắt gặp.
Nghe thấy lời Lý Hoả Vượng nói, Ngưu Tam đang nhét đầy mồm dùng sức lắc đầu, quỳ bên dòng nước uống từng ngụm.
Đợi sau khi dòng nước đẩy hết đồ ăn trong cổ họng xuống, hắn ta gượng cười với Lý Hoả Vượng, sau đó tiếp tục ngấu nghiến số thức ăn Lý Hoả Vượng mang đến trên mặt đất.
Có điều lần này, hắn ta vừa ăn vừa mơ hồ giải thích với Lý Hoả Vượng: "Không dám chậm trễ đâu, bây giờ thứ này không chỉ là lương thực mà còn là mạng sống đó."
Nói rồi, hắn ta lại đột nhiên ấm ức khóc lớn: "Cha nuôi, cha nói xem nãi nãi hắn đã làm ra chuyện gì đây!"
"Ngưu Tam con khó khăn làm mới làm được giáo đầu hương binh của thôn Ngưu Tâm, khó khăn lắm mới có được bốn mẫu ruộng để trồng trọt, những ngày tháng tốt đẹp sắp tới rồi."
"Kết quả bữa ăn cuối năm đang ăn ngon lành, lại vô duyên vô cớ đưa ta quay về Đại Tề, cha xem cái nơi rách nát này đi, ngoại trừ cỏ thì không còn nơi nào, con sống như thế nào đây!"
Sau khi nói xong những bất công của mình, Ngưu Tâm vô cùng ấm ức cầm lấy một củ khoai lang sống rồi cắn mạnh một miếng.
Lý Hoả Vượng nhìn xung quanh, cúi đầu tiếp tục hỏi Ngưu Tam: "Những người Đại Tề khác thì sao? Bọn họ cũng đều thế này sao?"
"Đều tương tự, người tụ một chỗ đến cỏ cũng không có ăn, vì thế đều tản ra nhổ cỏ tìm đồ ăn, mấy người yếu đuối thì đều đói chết hết rồi."
"Đói chết rồi?" Trong lòng Lý Hoả Vượng chợt kinh ngạc, xem ra bên phía Đại Tề không hề có thiên tai tử vong.
"Vậy các ngươi ở bên này có gặp nguy hiểm gì không? Ví dụ tín đồ pháp giáo, còn có mấy loại nước kỳ dị có thể khiến cơ thể con người dài tay dài chân?"
Đại Tề xem ra đã khôi phục bình thường, nhưng Lý Hoả Vượng lại không yên tâm, suy cho cùng Đại Tề lớn như vậy, lỡ như bên đó để lại đường lui gì thì càng phiền phức lớn.
"Nguy hiểm? Đại Tề này không có thứ gì thì có thể có nguy hiểm gì chứ, bây giờ nguy hiểm nhất chính là không có gì ăn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận