Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1317: Phản ứng (2)

"Vậy nghe theo cao kiến của Lý sư huynh, chuyện này có cách nào giải quyết không?"
"Ta không có cách gì, ta chỉ biết ngồi giữa hai bên, ngăn không cho các ngươi tự giết lẫn nhau, cái khác cũng có thể từ từ thương lượng!"
"Nếu bên nào không dám nghe, ta sẽ xử bên đó!"
Lý Hỏa Vượng nói xong lời này, mạnh mẽ ngẩng đầu ngước lên nhìn nóc nhà: "Đừng giả chết nữa! Lời này cũng là nói để cho ngươi nghe đấy! Nếu ngươi dám hãm hại! Ta chắc chắn sẽ đi tới Bạch Ngọc Kinh làm phiền ngươi!"
"Ai dà, Lý sư huynh, ngươi không phải đang càn quấy hay sao? Bỏ đi, không nói nữa, đối đầu với kẻ địch mạnh, chuyện này tạm thời gác lại, chờ giải quyết xong chuyện này lại xử lý chuyện kia sau, thế nào?"
"Được! Vậy cứ thế đi!" Sắc mặt Lý Hoả Vượng tốt hơn một chút, chỉ cần có ích, hắn cũng không ngại tiếp tục làm loạn.
"Vậy tiếp theo ngươi tính làm như thế nào?" Lý Hoả Vượng hỏi.
"Đại sự như vậy cần phải xử lý cẩn thận, không thể tuỳ tiện đưa ra quyết định, chờ những quan gia khác đến rồi nói sau."
Nói xong, Cao Chí Kiên trầm tư một hồi, sau đó nói với Lý Hoả Vượng: "Lý sư huynh còn đưa lương thực cho Đại Tề không?"
"Vẫn đưa, sao thế? Lương thực do thôn Ngưu Tâm làm ra, ngươi cũng muốn quản sao?"
"Không, ta không quản, ta không những không quản mà còn để cho Hộ Bộ mở kho lương thực để dự trữ lương thực trong nửa năm." Nhìn thấy thái độ của đối phương hoàn toàn tương phản với lúc trước, trong lòng Lý Hoả Vượng cảm thấy nghi ngờ.
Rốt cuộc tên này bị gì vậy, nếu không biết Long Mạch không sao thì còn tưởng rằng hắn đã bị thủ đoạn của Toạ Vong Đạo lừa gạt.
Tuy nhiên câu nói tiếp theo của Cao Chí Kiên khiến cho Lý Hoả Vượng lập tức hiểu được đối phương đang tính toán điều gì.
"Không đơn giản là lương thực, binh khí áo giáp, thậm chí còn là đan dược, pháp khí, bùa bên trong nội khố của Giam Thiên Tư đều có thể vận chuyển qua, dùng xong rồi thì trả lại là được."
Biểu cảm của Lý Hoả Vượng phức tạp nhìn hắn ta một hồi, từ tốn mở miệng nói: "Ta biết ngươi muốn làm gì, ngươi muốn để Đại Tề làm tường thành cho Đại Lương đúng không?"
Trận đánh thảm kịch trước đây của Đại Tề, tên này cả một hạt gạo cũng không chịu cho, bây giờ lại hào phóng như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.
Theo góc độ của Hoàng Đế mà nói. Điều thông minh nhất chính là vũ trang lên cho Đại Tề, lợi dụng bọn chắn người của Thiên Trần Quốc ở bên ngoài Đại Lương.
Nếu chỉ trả giá một chút lương thực và đồ vật này nọ đã có thể giải quyết được một phiền toái lớn như vậy nhưng lại không cần chết một người thì quả thật đã chiếm được một lợi ích rất lớn.
"Vì sao không thể? Như vậy đối với đôi bên đều có lợi." Cao Chí Kiên dang hai tay: "Đương nhiên, nếu Lý sư huynh không muốn, vậy thì đương nhiên trẫm có thể không cho."
Lý Hoả Vượng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại cảm thấy không có gì không đúng: "Đừng nhiều lời, nhanh lên đi. Trước hết ngươi chuẩn bị đồ cho tốt, ta cần lập tức quay về Đại Tề trông chừng, đề phòng bọn họ làm xằng bậy."
Nói xong Lý Hoả Vượn lấy cốt kiếm ra, chuẩn bị vẽ ra một khe nứt.
"Lý sư huynh." Lý Hoả Vượng buông ta xuống, nhìn về phía Cao Chí Kiên.
"Lý sư huynh, người cuối cùng vẫn là người, Tư Mệnh cuối cùng vẫn là Tư Mệnh, không phải tộc ta, ắt có dị tâm."
"Hoá ra các ngươi đều nghĩ như vậy đúng không? Nếu nói Tư Mệnh cũng là người thì sao? Như vậy thì phải tính thế nào?"
Lý Hỏa Vượng không đợi Cao Chí Kiên trả lời, trực tiếp vẽ một khe nứt rồi chui vào trong.
Nhìn thấy Ngự Thư Phòng trống rỗng, Cao Chí Kiên thở dài một hơi, hết đợt ngày đến đợt khác, Đại Lương vết thương lỗ chỗ vừa trải qua đau khổ cũng không biết rốt cuộc khi nào thì dân chúng mới có thể có một cuộc sống bình an: "Vừa phải đánh giặc, nông thuế năm nay lại tăng thêm một phần đi."
"Chuyện này không thể được, những thứ đưa tới Đại Tề cũng không thể chỉ dựa vào Đại Lương, những khu vực khác cũng phải ra sức, thông báo tới các quan gia khác, ta có chuyện quan trọng muốn thương nghị."
"Vâng, lão nô hiểu rồi." Một loạt lão thái giám cung kính đi ra từ phía sau bình phong.
Cao Chí Kiên lại suy nghĩ một lúc lại nói: "Đến lúc này, ta muốn biết tất cả hành động của Lý Hỏa Vượng không quá phận chứ?"
"Vâng." Thân thể Huyền Tẫn chui ra từ trong đất.
Cao Chí Kiên trong lòng hơi không yê, suy nghĩ một lát lại hạ một đạo thánh chỉ, rất nhanh có một vị thái giám cầm gậy gộc dẫn một cụ già mắt trắng, cầm cờ trắng đi vào bên trong Ngự thư phòng.
Người này Cao Chí Kiên đã gặp qua một lần, chính là vị trước kia đã bói toán vào đêm trước khai chiến với Pháp Giáo, nhưng thoạt nhìn trông như già hơn khi trước.
"Đại sư, hạo kiếp lần này, Đại Lương sẽ như thế nào?"
"Ừm..." Ông cụ gật đầu im lặng, quỳ trên mặt đất lấy ra một chiếc mai rùa rỗng cỡ bằng bàn tay bên trong bọc hành lý của mình phía sau, trên mặt bức tranh đầy những màu đỏ ngang dọc không theo quy tắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận