Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1382: U Đô

"Đại... Đại Tiên! Bọn ta giúp người, bọn ta giúp người." Sau khi nhìn thấy thần thông của thứ trước mắt này, Trần Bân lúc này đã không còn chút ý định muốn phản kháng nữa, hắn ta hoàn toàn bị khuất phục rồi.
"Cảm ơn."
"Không dám, không dám." Trần Bân vô cùng sợ hãi liên tục khua tay, hiện tại hắn ta chỉ hy vọng rằng mình và đồ đệ của mình có thể có chút công dụng, không đến mức bị thứ này ăn sống.
"Sư... Sư phụ, cô nương này chưa chắc đã là tà tuý, tà tuý nào có cần tiền bạc chứ?"
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người vô thức nhìn về phía Lý Tuế một lần nữa, lúc này, Lý Tuế vén váy lên, mấy chiếc xúc tu màu đen quấn đầy lông từ trong đó chui ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của mọi người đều tái xanh, lập tức vùi đầu lục lọi các thi thể, không còn dám nghĩ nhiều nữa.
Sau nửa nén hương, Trần Bân nơm nớp lo sợ cầm một số bạc vụn và tiền đồng đưa tới trước mặt Lý Tuế, cố gắng nặn ra một nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt nhăn nheo của mình: "Đại Tiên, thật sự chỉ có bấy nhiêu thôi. Bọn ta tuyệt đối không dám tham lam nửa xu. Người cũng biết bọn sơn tặc này đến để cướp tiền, trên người nhất định sẽ không mang theo quá nhiều bạc."
Lý Tuế đẩy số bạc đó bạc vào trong ngực Trần Bân, cau mày nghiêm túc nói: "Đưa ta đi U Đô! Ta muốn đến U Đô!"
Trần Bân nào dám từ chối, lập tức vội vàng gật đầu: "Được! Đi U Đô. Bây giờ chúng ta đi U Đô! Đi ngay bây giờ!"
Theo lệnh của Lý Tuế, tất cả mọi người lập tức di chuyển, lái xe ngựa đi về phía U Đô.
Suốt dọc đường đi không ngừng nghỉ, lộ trình mười ngày chỉ mất bảy ngày là đến nơi, không vì lý do gì khác ngoài việc có thể nhanh chóng thoát khỏi vị đại tiên này.
"Đại Tiên, người nhìn xem, đây chính là U Đô, tới nơi rồi." Trần Bân môi tái nhợt, run rẩy đưa tay ra, chỉ vào cổng thành nơi người qua lại kia và nói.
Nhìn cánh cổng thành quen thuộc trước mặt, trái tim vốn chán nản suốt dọc đường của Lý Tuế cuối cùng cũng trở nên hào hứng: "Tốt quá rồi! Cuối cùng ta cũng có thể gặp cha ta rồi!"
Suốt đường đi, nó đã phải chịu rất nhiều uỷ khuất, đợi sau khi gặp được cha mẹ, nó phải dốc bầu tâm sự một phen mới được.
"Đúng rồi! Ta phải đi tìm hoàng đế Đại Tề, cha còn cần long khí!" Lý Tuế nói xong lập tức chạy vào trong thành.
U Đô rất lớn, cũng rất phồn hoa, các cửa tiệm hai bên đường bán đủ thứ, có điều Lý Tuế căn bản không chú ý đến những điều này mà lao thẳng về phía hoàng thành ở trung tâm U Đô.
Tuy nhiên, nó còn chưa kịp đến gần hoàng thành thì đã bị một đám người chặn lại, những người này mặc đủ loại quần áo khác nhau, điểm duy nhất giống nhau chính là yêu bài trên thắt lưng của bọn họ, đó chính là yêu bài của Giam Thiên Tư, thứ mà Lý Tuế đã từng chơi qua.
Lý Tuệ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy từ phía sau cũng có một nhóm người đang tiến tới, mình bị bao vây rồi.
Một vị binh gia cao lớn thô kệch tiến lên trước một bước. "Khạc... Phù" Một bãi đờm đặc phun ra trước mặt Lý Tuế: "Thật gan dạ đấy, giữa ban ngày ban mặt mà giám đến U Đô, thật sự xem bọn ta là thứ để trang trí thôi sao?"
Rõ ràng, Lý Tuế vừa tiến vào U Đô thì đã bị người ta nhắm tới rồi.
Lý Tuế nhìn bọn họ, vội vàng sốt ruột giải thích: "Đừng ngăn cản ta, ta thật sự đang rất vội. Huyền Tẫn có ở đây không? Ta muốn gặp Huyền Tẫn."
"Cái gì mà Huyền Tẫn với không Huyền Tẫn? Lão tử không quen biết!"
Nghe thấy lời này, Lý Tuế hơi sửng sốt, Huyền Tẫn chính là Tư Thiên Giam của bọn họ, làm sao bọn họ có thể không quen biết chứ.
Nhưng rất nhanh nó lập tức phản ứng lại, Huyền Tẫn là Giam Thiên Tư của Đại Lương phía bên kia, mà đây lại là Đại Tề, bọn họ không quen biết Huyền Tẫn cũng là chuyện rất bình thường.
"Thật xin lỗi, ta nói nhầm rồi, ta nói lại, Tư Thiên Giam của các ngươi có ở đây không? Ta có chuyện quan trọng muốn tìm ông ta, là chuyện liên quan đến Pháp Giáo, cha ta đang giúp các ngươi đối phó với Pháp Giáo đấy."
Thế nhưng lần này, những người này đã hoàn toàn không muốn nghe Lý Tuế giải thích nữa, pháp khí cùng binh khí trong tay đều đã ném về phía nó.
"Các ngươi làm gì vậy! Ta không muốn đánh nhau với các ngươi! Ta cùng phe với các ngươi đấy!" Lý Tuế vội vàng né tránh, nhưng người ít vẫn không đánh lại đông, một cây chày kim cang màu bạc bay tới với tốc độ nhanh như chớp, trong nháy mắt đập vào cánh tay trái của nó.
"Các ngươi cũng bắt nạt ta!" Cùng với tiếng khóc của Lý Tuế vang lên, da người trên người nó tách ra, cái đầu chó máu thịt be bét kia chui ra từ dưới váy, xúc tu quanh người từ trong quần áo chui ra, khua vẫy khắp trời.
"Đừng giết chết nàng ta! Giữ lại mạng sống! Hỏi rõ xem rốt cuộc nàng ta là gián điệp của bên nào!"
"Rõ!" Lời nói vừa dứt, người của Giam Thiên Tư xung quanh nhao nhao đáp lại, bắt đầu bao vây Lý Tuế từ mọi hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận