Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 259: Đan Dương Tử

Là hắn dính đầy phàm khí luôn quấy nhiễu chính mình thành Tiên, mà hiện tại hắn hoàn toàn biến thành chính mình, đại biểu cho thi này đã bị trảm.
Lần trước mình uống thuốc, thoạt nhìn trảm thi khác, cũng vì như vậy mới trở thành Bán Tiên.
Cảm thấy phi thường sung sướng, Đan Dương Tử vừa cười vừa giơ kiếm từng bước giết hết người còn sống, hắn mà vui là muốn giết người.
Cuối cùng còn một thi không biết đi đâu trảm, nhưng Đan Dương Tử đã dự cảm được chính mình có thể bước qua Nam Thiên Môn.
Người trong hang không thể nào đánh thắng Đan Dương Tử, rất nhanh nguyên động đá vôi trừ hắn ra không có người sống nào khác.
Đan Dương Tử dừng tay, cúi đầu quan sát thân thể trẻ tuổi của mình, không kiềm được lại phát ra tiếng cười, hớn hở nói:
"Ha ha! Đạo gia ta rốt cuộc sắp thành chân Tiên!”
Trong tiếng cười của Đan Dương Tử, hòa thượng ảo giác vẻ mặt kinh ngạc dần dần biến mất.
Đan Dương Tử không cười bao lâu thì kiềm lại niềm vui sướng, bởi vì hiện tại chưa phải lúc vui.
Không còn Nhuận Trí Ngũ Hành duy trì, thân thể không có ngũ tạng của Đan Dương Tử sắp tan vỡ.
Hiện tại hắn không thể chết, phải hòa thành một với bản thể mới được.
“Hừ, tâm ma nho nhỏ mà muốn làm hỏng việc lớn thành Tiên của ta? Bản Đạo gia hiện tại chính là Tiên Nhân!"
Đan Dương Tử nhanh chóng lấy ra lục lạc từ trong ngực, rung chuông, mọi thứ xung quanh bắt đầu hỗn loạn, mấy vị Du lão gia nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt hắn.
Đan Dương Tử vênh váo sai khiến Du lão gia, chúng nó nhanh chóng bay đi.
Khi chúng nó quay về, trừ mang theo bút chu sa và giấy vàng còn có một miếng gỗ, một cục đất, một cây đuốc, một chai nước, một thỏi vàng.
Đan Dương Tử lảo đảo tìm trong đống xác chết dưới đất mệnh thủy, mệnh hỏa, mệnh thổ, mệnh mộc, mệnh kim, chọn mỗi mệnh một người, rút kiếm chém đầu họ.
Đan Dương Tử vạch miệng một cái đầu nhét thỏi vàng vào, ngay sau đó dùng giấy vàng bịt miệng, dùng một tay cụt và một tay còn nguyên giữ bút chu sa nhanh chóng vẽ trên giấy vàng.
Khi nét cuối cùng kết thúc, cái đầu kia phát ra tiếng két, bắt đầu mấp máy co rút, làn da, lông tóc, ngũ quan dần rơi xuống, cái đầu teo lại cỡ một nửa.
Đan Dương Tử cầm cái đầu, kéo rồi ấn vào ngực mình.
Đan Dương Tử lặp tương tự với bốn cái đầu khác, nhét hết vào lồng ngực của Lý Hỏa Vượng, thay thế vị trí ngũ tạng.
Khi cái đầu cuối cùng chiếm vị trí trái tim, Đan Dương Tử vừa lòng gật đầu, loại tà pháp mà hắn trộm từ Vũ Sư Cung tuy không chống đỡ được lâu, nhưng hắn vốn chỉ cần chút thời gian.
Vẻ mặt Đan Dương Tử đắc ý lấy quyển Thiên Thư ra, cảm khái nhìn nó, dù cho hắn không nhận biết chữ nào trong sách nhưng nó dẫn dắt hắn thành Tiên.
“Không biết qua Nam Thiên Môn rồi có gặp Tiên Nhân hay không, nếu gặp thì phải hết sức cảm tạ mới được.”
Nhờ kẻ đó trợ giúp hắn mới có thể đi vào Nam Thiên Môn, thọ cùng trời đất.
“Đúng là phế vật!”
Tiếng mắng đột nhiên vang lên khiến khuôn mặt Đan Dương Tử đanh lại, nhanh chóng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhưng xung quanh không có một ai, không có bất cứ động tĩnh.
"Là ai? Lăn ra cho bản Tiên! Bản Tiên vui vẻ cho ngươi toàn thây!" Đan Dương Tử nổi giận quát mắng, âm thanh vang vọng nhưng không nhận được hồi âm nào.
Vẻ mặt Đan Dương Tử tràn đầy hung hăng hừ lạnh một tiếng, cầm lấy Thiên Thư đi ra ngoài hang.
Trong hang này rất quái dị, Hỉ Thần cũng không dễ chọc, không nên ở lâu.
Tốt nhất rời khỏi đây trước, tìm nơi yên lặng, đợi bản thể trở về rồi tính.
Mặc kệ là ai, chỉ cần chính mình cuối cùng thành Chân Tiên thì mọi thứ trên đời này đều là con kiến!
Khi Đan Dương Tử trở lại chiến trường thì liền phát hiện bên ngoài yên lặng vô cùng.
Toàn bộ động đá vôi đã không có một người sống, đều chết sạch, trong cứ điểm của Áo Cảnh Giáo ở dãy núi này hoàn toàn bị diệt.
"Lại Tử Đầu! Ngươi cho rằng ngươi thành Tiên? Đồ chó chết nhà ngươi xứng sao!”
Vèo!
Trường kiếm bị Đan Dương Tử ném ra cắm phập vào vách đá cứng rắn, rung lên kêu vù vù.
Đan Dương Tử hoàn toàn ngồi không yên.
Ring ring ring!
Tiếng chuông chói tai vang lên, Du lão gia đầy trời quay quanh Đan Dương Tử.
Đan Dương Tử ra lệnh một tiếng, Du lão gia túa đi bốn phía tìm kiếm người lúc trước nói chuyện.
Nhưng tìm một nén nhang, Du lão gia có thể lên trời xuống đất vậy mà không tìm được bất cứ người nào, dù ở lòng đất hay trong vách tường đều không có.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ Tọa Vong Đạo mai phục bản Tiên?” Đan Dương Tử với biểu cảm liên tục thay đổi nhìn bốn phía xa lạ, nhủ thầm.
Sau hai lần thì Đan Dương Tử không dám thả lỏng cảnh giác, hắn dùng Đạo Linh chỉ một cái, Du lão gia bay nhanh ra ngoài hang, tìm bản thể.
Đan Dương Tử thì giơ kiếm đứng yên chờ.
Hai nén nhang qua đi, Đan Dương Tử nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì mừng thầm trong bụng, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận