Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 423: Giam Thiên Tư

Đãi ngộ của đám người xứ lạ Lý Hỏa Vượng được nâng cao hơn nhiều, đến chỗ nào đều được người nhét rau, thức ăn cho. Có nhiều người tóc bạc trông thấy bọn họ liền dập đầu cảm tạ, vì đã cứu cháu của họ.
Tối hôm đó, tửu lâu tốt nhất Thất Huyện Phượng Dương Lâu bị Dương huyện lệnh bao trọn, dùng để mời tiệc khách quý.
Lý Hỏa Vượng cứu toàn bộ Thất Huyện nên được xếp ngồi ở ghế chủ, người có chút thân phận của Thất Huyện lần lượt đến kính rượu, như thể được kính rượu cho Lý Hỏa Vượng là vinh dự nào đó.
Áp lực bao phủ trên người Thất Huyện đều biến mất, Thất Huyện vốn hiu quạnh cũng dần chuyển biến thành huyện thành bình thường, con phố vắng tanh trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đỉnh tầng tửu lâu ồn ào tiếng người, đám người Cẩu Oa, Cao Trí Kiên ăn đồ ngon nhất tửu lâu, ngon đến nỗi như muốn nuốt lưỡi vào.
Cùng là một món, mình tùy tiện làm và đầu bếp tốt nhất Thất Huyện nấu hoàn toàn không cùng cấp bậc.
"Tú Tài! Ngươi về sau phải chăm học, biết chưa? Chăm chỉ học thì tương lai ngươi mới có thể giống như Tiểu Đạo Gia thay trời hành đạo, xong rồi còn được người mời ăn tiệc lớn như vậy!”
Lữ Trạng Nguyên nhai nuốt ngồm ngoàm vừa không quên dạy con út của mình.
“Ông già, ông thì biết gì, có đồ ăn cũng không bịt được mồm của ông!” Lữ Tú Tài buông con gà xuống, cầm rượu ngon định rót vào ly đặt trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lữ Tú Tài chưa kịp rót thì bị Bạch Linh Miểu ở bên cạnh vươn tay lấy rượu đi:
"Lý sư huynh không uống rượu, sư huynh uống rượu dễ say.”
Bạch Linh Miểu nói xong múc một ít canh vây cá trong suốt lấp lánh đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng:
“Lý sư huynh, ăn ít canh miếng đi, ra tay cứu người của toàn bộ huyện thành, huynh vất vả.”
Lý Hỏa Vượng nhếch mép lộ ra nụ cười miễn cưỡng, cầm một cái đùi gà to ném xuống gầm bàn, bên dưới truyền đến tiếng nhai nuốt của Màn Thầu.
Cảm thụ cái đuôi của Màn Thầu không ngừng quét cổ chân của mình, tâm trạng Lý Hỏa Vượng tốt hơn một chút.
Nhìn náo nhiệt ở trước mắt, Lý Hỏa Vượng bưng canh vây cá lên uống một hơi cạn sạch, đứng lên, dùng tay chỉ hướng Dương Hoành Chí ngồi ở phương xa đã say:
“Trông chừng ông ta đi, đừng để ông ta vui vẻ quá uống chết luôn.”
Trong tiếng cười vui, Lý Hỏa Vượng đi xuống tửu lâu đèn đuốc sáng trưng, so với tửu lâu náo nhiệt thì phố Thất Huyện không kém cạnh gì.
Tiếng pháo nổ không ngừng vang lên, cùng với đì đùng, giấy vụn màu đỏ bắn tung tóe khắp nơi, phố lớn ngõ nhỏ đều bị nhuộm màu đỏ vui mừng.
Tiếng xẹt đùng mới dứt, khói chưa tán đi, một đám con nít mặc đồ mới xúm lại, ngồi xổm trên mặt đất đùa cười nhặt miếng pháo chưa nổ.
Có lẽ chúng nó không hiểu rốt cuộc phát sinh chuyện gì, chúng chỉ biết rằng không cần chịu đựng đau đớn da thịt bị xích xỏ xuyên nữa, còn được ăn thức ăn ngon bình thường không được ăn.
Phía cuối ngã tư đường, một người đàn ông đội cái đầu to, miệng đỏ au, giơ cao cầu hoa dẫn con vũ long màu xanh đi tới.
Phía sau vũ long là điệu nhạc vui vẻ từ kèn.
Cảnh tượng rầm rộ hấp dẫn đám con nít, chúng không nhặt pháo lép nữa, vui sướng nhảy quanh vũ long.
Hình ảnh giống như vậy toàn bộ Thất Huyện chỗ nào cũng có, một ngày bình thường mà bọn họ vui vẻ như ăn Tết.
Mặt Lý Hỏa Vượng lạnh lùng đi qua đám đông trông thật lạc lõng.
Nhưng không chỉ mình Lý Hỏa Vượng là lạc lõng trong hoàn cảnh vui sướng này.
Một số nhà trên cửa dán liễn câu đối màu xanh, trong sân treo vải trắng truyền ra tiếng khóc. Tất cả là người hôm nay bị quỷ giết, kiểu chết thê thảm.
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua những cái sân thê thảm đó rồi đi tiếp.
Với xa cách làm bạn, cuối cùng Lý Hỏa Vượng đi tới nhà xác của huyện nha.
Dù bên ngoài náo nhiệt cỡ nào thì ở nơi như vậy tất nhiên là có người gác đêm.
Nhưng trên bàn có nồi lẩu thịt cầy nóng hổi, có vò đen dán chữ rượu đại biểu trong huyện cũng không bạc đãi bọn họ.
Trông thấy Lý Hỏa Vượng đi vào, ngỗ tác và bộ khoái lục y vội buông chân xuống, mời cậu cùng đến ăn.
"Các ngươi đều ra ngoài, quỷ này không tầm thường, ta muốn làm phép để hoàn toàn giải quyết tai họa về sau."
Nghe thấy đối phương nói như vậy, những người này nào dám nhiều lời, vội vàng cúi đầu khom lưng đi ra ngoài.
Trong nhà xác lạnh lẽo, từng xác chết bị vải trắng trùm lên, đặt ngay ngắn dưới đất.
Lý Hỏa Vượng đi qua từng xác chết lạnh băng, cuối cùng đi tới trước xác chết nằm ở cuối, vạch vải trắng ra, ăn mày bị quỷ nhập xác suất hiện ở trước mặt cậu.
Thoạt nhìn người này râu ria xồm xàm, quần áo tả tơi, nhưng kỳ lạ là trên người không dơ dáy, không có mùi hôi của ăn mày.
Khuôn mặt người này bình thường, lẫn vào đám đông cũng tìm không ra, đặc điểm nổi bật nhất là lông mày của hắn, hàng chân mày ngang vừa thô vừa đâm.
Khi Lý Hỏa Vượng cẩn thận đánh giá người này thì xác chết bỗng nhiên mở mắt ra, cùng Lý Hỏa Vượng bốn mắt nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận