Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 478: Ngân Lăng Thành (2)

Đóng rèm xe lại, Lý Hỏa Vượng nói với Màn Thầu đang ngồi xổm ở một bên: "Hãy để ý kỹ một chút, nếu Hắc Thái Tuế động đậy lung tung, hoặc là người khác có ý định đến gần, mày hãy sủa lớn lên, ta ở trong phòng bên cạnh.”
“Gâu gâu!” Màn Thầu vẫy đuôi, nhảy nhảy lên.
Sau khi Lý Hỏa Vượng đưa tay xoa xoa đầu Màn Thầu, cậu quay người đi về phía phòng trọ.
Mở cửa sổ ra, nhìn chợ phố náo nhiệt phía dưới, Lý Hỏa Vượng lấy ra một quyển sách "Tam Tự Kinh" từ trong ngực.
Lý Hỏa Vượng cũng không biết dạy như vậy, Hắc Thái Tuế trong bụng mình có thể học được hay không, nhưng chí ít phải thử xem sao, thử thêm mấy lần cũng phải chuyện xấu.
Chỉ cần dạy dỗ tốt, nói không chừng sau này Hắc Thái Tuế có thể giúp được mình nhiều việc.
Cho dù không giúp được gì, chỉ cần nó không gây phiền toái, đó cũng coi như là đạt được mục đích.
"Nhân chi sơ; Tính bản thiện, Tính tương cận; Tập tương viễn, Cẩu bất giáo; Tính nãi thiên, Giáo chi đạo; Quý dĩ chuyên…”
Một cái xúc tu màu đen lúc nhúc chui ra từ lỗ rốn của Lý Hỏa Vượng, lắc lắc rồi lại chui vào trở lại.
“Vải thiều, đây là vải thiều.” Lý Hỏa Vượng dùng tay bóc vỏ: “Ăn.”
Sau đó, cậu nhét quả vải đã lấy hột đi vào trong miệng mình: “Không đúng, không phải giết, là ăn.”
Khi nhìn thấy những ngọn đèn dầu trong các ngôi nhà ngoài cửa sổ đều được thắp sáng, Lý Hỏa Vượng cảm thấy gần đến giờ rồi, cậu đứng dậy đi ra ngoài.
Vẫn là nơi trước đây ngồi uống rượu cùng Thác Bạt Đan Thanh, Lý Hỏa Vượng vừa bước vào, vừa nói rõ mục đích đến của mình, lập tức được Tiểu Nhị mời vào.
Rõ ràng là trước đó đã được báo cho biết, cậu vừa bước vào, đủ loại rượu ngon đồ ăn ngon liền được mang vào.
Lý Hỏa Vượng đợi trong căn phòng riêng trang nhã cổ kính một lúc, tiếng cười đặc trưng của Thác Bạt Đan Thanh vang lên bên ngoài căn phòng, người chưa tới mà âm thanh đã tới rồi.
"Haha, Nhĩ hiền đệ, đã lâu không gặp, thật sự rất nhớ ngươi." Lạch cạch một tiếng, cửa mở ra, Thác Bạt Đan Thanh một thân gấm lụa bước vào: "Đứng đứng nữa, mau ngồi đi, mau ngồi đi, đều là huynh đệ trong nhà, khách khí làm gì chứ.”
Nhìn thấy Thác Bạt Đan Thanh thuận tay đóng cửa lại, Lý Hỏa Vượng cởi chiếc nón có vải đen che mặt trên đầu xuống.
Nhìn thấy làn da mảng đen mảng hồng trên mặt nạ tiền đồng của Lý Hỏa Vượng, trong mắt Thác Bạt Đan Thanh lộ ra vẻ kỳ dị.
Nhưng hắn không nói gì cả, lại lần nữa cười lên, cầm vò rượu trên bàn rót cho mình một ly: "Nào nào nào, uống rượu, uống rượu.”
Biết rõ nội tình của đối phương, Lý Hỏa Vương cũng không vội.
Lý Hỏa Vương ngửa đầu uống cạn, may mà trước khi uống rượu cậu đã đặc biệt uống không ít nước rồi.
Như vậy có thể say chậm hơn một chút.
Sau ba chầu rượu và thưởng thức qua năm loại thức ăn, Thác Bạt Đan Thanh ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu nói.
"Nhĩ hiền đệ, chiếc gương Bát Quái mà trước kia ngươi nhờ ta hỏi có manh mối rồi, là thứ Tọa Vong Đạo lừa được từ một người mùi có mũi bò.”
"Hả? Người mù đó có phải họ Trần không?"
"Ô, Nhĩ hiền đệ, ta còn chưa nói, làm sao ngươi biết vậy?"
Lý Hỏa Vượng đang cầm ly rượu nhìn về phía Hồng Trung ở phía xa một cách mỉa mai, quả nhiên không ngoài dự liệu, thân phận của Trần Hạt Tử mà tên này sử dụng trước đó cũng là ăn trộm về.
"Nhĩ hiền đệ, tên mũi bò kia nói công pháp dẫn động cái gương này, ông ta không thể nói cho ngươi, nếu ngươi bằng lòng trả gương lại cho ông ta, ông ta có thể lấy một tập bùa chú ra đổi.”
"Tập bùa chú thế nào?”
"Nghe hắn nói, trên tập bùa chú này có ghi lại đủ loại bùa chú và chú tự, chỉ cần ngươi học được tập bùa chú này, sơn, y, bói, mệnh, tướng gì cũng tinh thông hết.”
Nói xong lời này, Thác Bạt Đan Thanh dừng lại một chút, trên mặt lộ ra nụ cười ranh mãnh.
"Có điều, theo ta thấy, lão tiểu tử này e rằng đại đa phần là đang chém gió, tập bùa chú đó đa phần là hữu dụng, nhưng chưa chắc đã lợi hại được như ông ta nói.”
Lý Hỏa Vượng lấy chiếc gương kia ra và suy nghĩ về được và mất, nhưng về mặt này cậu không có kinh nghiệm, hoàn toàn không biết nên suy xét như thế nào.
Sau khi suy nghĩ một chút, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về phía Thác Bạt Đan Thanh bên cạnh.
"Thác Bạt huynh, về vấn đề này, có thể chỉ bảo một chút không?”
Cho dù nói thế nào thì Thác Bạt Đan Thanh cũng được coi là một lão giang hồ, về mặt này có thể nghe kiến nghị của hắn một chút.
Thác Bạt Đan Thanh dùng đũa gắp một miếng da cá lóng lánh nhét vào trong miệng.
"Ừm... Theo ta thấy, loại chuyện này ngươi nên đồng ý đi, mặc dù tên mũi bò kia trên miệng không nói nhưng trông có vẻ ông ta rất coi trọng chiếc gương kia, nếu ngươi không đưa cho ông ta, sợ rằng ông ta sẽ tìm tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận