Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1186: Phật (1)

“Như vậy chẳng lẽ ngươi cũng không chịu? Vừa rồi còn nói vì làm việc thiện, mới tìm mọi cách làm chết ta mà? Bây giờ việc thiện lớn như vậy đặt ở trước mặt ngươi, ngươi lại không định làm? Như thế nào? Là cảm thấy ta làm việc thiện, ngươi không kiếm được công đức chứ gì?” Lý Hỏa Vượng dùng lời lão vừa nói để chống lại lão.
"Không được! Lão nạp không tin ngươi! Chân Phật không phải ai đều được thấy! Huống hồ nếu là quấy nhiễu Phật Tổ, Phật Tổ trách tội xuống thì người nào gánh được trách nhiệm này!"
"Sư huynh, để ta làm, nếu Phật Tổ thật sự trách tội hãy để ta gánh nghiệp quả này.” Lời của Thiền Độ nhanh chóng dập tắt ngọn lửa vừa dâng lên trong Lý Hỏa Vượng.
Thật ra Lý Hỏa Vượng đã chuẩn bị tinh thần đối phương không chịu thuận theo, nhưng không ngờ đối phương đồng ý nhanh vậy.
"Thật sự? Không lừa ta chứ?”
"A Di Đà Phật. Người xuất gia không nói dối."
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng nhìn phương trượng ở trước mắt, cảm thấy thuận mắt hơn nhiều. Cùng là phương trượng, nhưng hiển nhiên tính cách của hai người hoàn toàn khác nhau.
"Vậy thì tốt! Khi nào bắt đầu?”
“Gia Lam Pháp Hội cần bố trí rất nhiều, Lý thí chủ hãy nghỉ một đêm trong chùa, giữa trưa ngày mai ta và sư huynh sẽ đưa thí chủ đi gặp Phật Tổ.”
“Được, cứ quyết định như vậy!" Lý Hỏa Vượng đứng lên khỏi bồ đoàn.
Hắn vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, xoay người lại, nói như đùa:
“Phương trượng, lần này chắc sẽ không giống như lần trước chứ, ha ha.”
Lý Hỏa Vượng dùng móng tay rạch bụng, moi ra con thoi sắp dính chùm với ruột của mình, hắn giật mạnh cưỡng ép giật con thoi ra khỏi ruột.
Lý Hỏa Vượng ném con thoi xuống đất, thân phận Tâm Tố của hắn chói mắt như ngọn đuốc ở trước mặt hai người.
"Ta cảm thấy khẳng định sẽ không, dù sao kẻ địch lớn trước mắt, chắc chắn phương trượng không phải loại người không lấy đại cục làm trọng. Hơn nữa ta đã sớm không phải cục đất năm xưa bị người nhằm vào chỉ có thể bỏ chạy.”
Lý Hỏa Vượng nói xong trực tiếp xoay người rời khỏi đại điện, hai vị phương trượng lặng im nhìn con thoi dưới đất.
“Lý thí chủ này mắc bệnh đa nghi rất nặng.”
“Đúng đúng.”
Lý Hỏa Vượng đi vào chỗ điện thờ, lẩm bẩm:
"Ngày mai ... Giữa trưa ... ".
Đây là hắn lần đầu tiên chủ động đi gặp Tư Mệnh, nếu bảo là không căng thẳng thì là nói xạo.
Khi Lý Hỏa Vượng bản năng nhớ lại ngày xưa từng nhìn thấy trong Bạch Ngọc Kinh, biểu cảm trở nên dữ tợn, thân thể cũng mất kiểm soát bắt đầu run rẩy, mọi thứ xung quanh trở nên vặn vẹo.
Lý Hỏa Vượng cảm giác được tình huống không đúng lắm, Lý Hỏa Vượng nắm chặt nắm đấm, dùng sức đập vào đầu mình mấy cái.
Sau khi cảm giác được việc này không có tác dụng, Lý Hỏa Vượng lấy ra một cây kim dài đâm vào giữa ngón tay, cơn đau đớn kịch liệt cuối cùng cũng khiến cho hắn ngừng suy nghĩ.
"Phù !" Lý Hỏa Vượng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng chậm rãi thở ra một hơi nhìn áo đạo bào màu đỏ trên người một cái, dùng sức cắn chặt răng, mặc kệ Tư Mệnh rốt cuộc là cái gì, nếu kẻ thù hiện tại là nó, bản thân cũng phải đối mặt.
Mà ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên chú ý tới một ánh mắt.
"Là ai? ! Ra đây!" Khi Lý Hỏa Vượng khẽ quát một tiếng, ba xúc tu trong nháy mắt rút ra ba thanh kiếm.
Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy, phương trượng Thiền Độ của Chính Đức Tự của Đại Tề chậm rãi đi tới từ một con hẻm nhỏ.
"Lý thí chủ, bần tăng có một vấn đề nhỏ, có thể lao tâm giúp một tay hay không?"
"Quả nhiên không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, trước đây đồng ý nhanh nhẹn như vậy, hoá ra cái bẫy là ở đây, bây giờ liền bắt đầu ra điều kiện rồi sao …" Lý Hỏa Vượng sau khi suy nghĩ mấy giây rồi nói: "Muốn ta làm gì? Những gì ta có thể làm cũng không nhiều, hơn nữa hiện giờ ta đang rất gấp, không rảnh đi chỗ khác đâu."
Mặc dù nói có chút bất mãn với loại chuyện lớn này, nếu như người bên cạnh mình lại còn muốn ra điều kiện, nhưng mà Lý Hỏa Vượng cũng lười cãi cọ với đối phương.
Chỉ cần có thể tìm được cách của Huyền Tẫn, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.
"Không cần Lý thí chủ động thủ, mời đi theo bần tăng là được."
Lý Hỏa Vượng lại cắm ba thanh kiếm lại lần nữa, hắn đi theo sau lưng Thiền Độ về phía trước.
Thiền Độ mặc dù nói muốn Lý Hỏa Vượng giúp đỡ, nhưng mà ông ấy cũng không có nói thẳng là muốn làm gì, mà chỉ mang hắn đi đến chỗ sâu nhất của Chính Đức Tự.
Cho dù Chính Đức Tự có bẩn bao nhiêu, thì ít nhất thoạt nhìn nó cũng không tệ lắm.
Mặt trời chiều ngã về phía tây, Lý Hỏa Vượng dạo bước trong chùa, lắng nghe tiếng chuông thâm trầm xa xăm, nhìn ngôi chùa khí phách to lớn mang dáng vẻ cổ kính trang nghiêm, tạo ra một ý cảnh đặc biệt.
Cứ đi như vậy khoảng chừng nửa nén hương, rất nhanh một toà đại điện xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng, toà đại điện này nhìn rất mới, không những ngay cả bảng hiệu cũng không có, mấy vị hòa thượng đang sơn cho mấy tấm gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận