Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 126: Khắc phục hậu quả

Nhưng nếu dựa theo nội dung phía trên mà luyện, e rằng sẽ không có mấy người sống sót.
"Trừ khi, môn phái của bọn họ có phương pháp nào đó có thể khiến bọn họ sau khi chịu đựng nhiều thương tích như vậy vẫn có thể không chết.”
Lý Hỏa Vượng nhìn vào thẻ tre trong tay và đoán bừa.
Vào lúc này, Lý Hỏa Vượng nhận ra rằng ngay cả những suy đoán tối tăm nhất của mình về nơi này cũng quá lạc quan rồi.
Nơi này còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình, cậu đã biết Tiên gia còn có những sự tồn tại đặc biệt như Hỉ Thần.
Nhưng lần này thực sự khiến cậu hoàn toàn mở rộng tầm mắt, có một số thứ còn đáng sợ hơn nhiều so với bọn nó.
“Ba Hủy…” Lý Hỏa Vượng sững sờ tại chỗ, lẩm bẩm một mình.
Trên bờ của đảo lau sậy, Lý Hỏa Vượng cầm thẻ tre đầy mùi máu tanh trong tay và đứng ở đó.
Những người khác đều đứng cách đó không xa với sắc mặt rất khó coi, dựa sát vào nhau và nhìn cậu.
Bọn họ vẫn chưa định thần lại từ trong dư âm vừa rồi.
Sắc mặt Lý Hỏa Vượng có chút do dự, hiện tại chỉ cần cậu dùng lực ném mạnh, cuốn thẻ tre chỉ nhìn thôi đã có thể khiến người khác nôn mửa trong tay này sẽ chìm vào trong bùn hồ, không còn nhìn thấy mặt trời nữa.
Đây dường như là một sự lựa chọn vô cùng tốt, cho dù thẻ tre này là do ai viết ra, sức mạnh của Ba Hủy không phải là thứ dễ mượn dùng như vậy, giữ lại trên đời sẽ chỉ mang đến cho người khác vô vàn đau khổ.
Sau khi Lý Hỏa Vượng đứng đó suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cậu nhét thẻ tre dính máu vào trong ngực.
Các loại phương pháp ghi chép trong đây cực kỳ đẫm máu nhưng quả thực rất dễ sử dụng.
Loại thủy tặc bình thường như Nguyên Nhị cũng có thể sử dụng thì mình càng không thành vấn đề.
Thứ này lo trước khỏi họa, nói không chừng đến lúc cực đoan nào đó, mình thật sự sẽ dùng đến.
Nếu không muốn hoàn toàn trở thành Đan Dương Tử, vậy thì sau này gặp phải nguy hiểm, mình nhất định phải tìm được một vật thay thế, ngay cả khi cái giá phải trả là vô cùng đắt khi sử dụng vật thay thế này.
Lý Hỏa Vượng quay đầu lại và nhìn về phía những người khác phía sau: “Đẩy thuyền qua đây đi, sau đó chuẩn bị sẵn thi thể và vàng, chúng ta rời khỏi nơi tồi tàn này.”
Rắc rối đã được giải quyết một cách ngoài dự liệu, mình không cần thiết phải ở lại nơi đầy xác chết này nữa.
Chiếc thuyền tam bản nhỏ mà bọn thủy tặc dùng để cướp bóc đã được Tôn Bảo Lộc bơi giỏi đẩy vào bờ, những người khác mang theo thi thể của người bạn đồng hành của mình và số trang sức vàng kia lên thuyền.
“Lên thuyền, chèo đi, đưa bọn ta qua bờ bên kia của chiếc hồ lớn này.” Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt và uy hiếp.
“Ta... Ta dẫn các huynh ra ngoài, huynh có thể đừng giết ta không?” Người thiếu niên sợ hãi, rụt rè hỏi.
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đưa tay lần mò về phía chuôi kiếm sau người, người thiếu niên lập tức sợ chết khiếp mà bò lên trên thuyền.
Theo mái chèo của người thiếu niên, chiếc thuyền tam bản nhỏ bắt đầu chuyển hướng, tiến sâu vào đám lau sậy. Những người khác cũng loạng choạng chèo theo sau.
Toàn bộ đầm lau sậy rậm rạp rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh mái chèo rẽ nước, không có bất cứ âm thanh nào khác.
Tất cả những chuyện đã xảy ra trên đảo trước đó khiến tất cả mọi người kinh hoảng, sắc mặt tái nhợt.
"Cao... Cao nhân, ta tên là Nguyên Phúc.” Thiếu niên chèo thuyền đột nhiên mở miệng nói.
Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày, không trả lời, ánh mắt cậu như mắt chim ưng quan sát cảnh tượng tối như mực xung quanh.
"Cao nhân, chuyện kia, kỳ thực ta biết giết người cướp của trên hồ là không tốt, lúc cha ta đi đánh bắt, ta chưa từng đi theo.” Trên mặt thiếu niên mang theo vẻ căng thẳng, hắn ta muốn thanh minh gì đó.
"Kỳ thực ta muốn đi thi lấy công danh, đến kinh thành làm đại quan, ta sớm đã ở đây chán rồi, ta biết rất rõ nơi này, cao nhân, huynh muốn đi đâu? Ta có thể chỉ đường cho huynh.”
Câu nói này cuối cùng đã thu hút sự chú ý của Lý Hỏa Vượng, cậu cúi đầu nhìn về phía người thiếu niên đang chèo thuyền: “Liên quan đến am ni cô ở Hoằng Hoa Sơn, ngươi biết được bao nhiêu?”
Đây là điểm đến tiếp theo, có lẽ có thể biết được điều gì đó từ miệng người này, Hoằng Hoa Sơn cách hồ này có lẽ cũng không xa lắm.
"Ni cô? Chuyện này ta biết, có lần ta cùng nhị ca đi kiếm ăn đã gặp qua một lần, vốn nội tình của người trên thuyền đã được điều tra rõ rồi, kết quả vào giây phút cuối cùng, nhị ca lại nói không thực hiện nữa.”
"Huynh ấy nói với ta rằng đây là ý của tổ gia gia, ni cô áo đen, đầu trọc nuôi chim, đại thần mang theo trống. Đây là ba loại không cướp.”
"Những ni cô đó trông như thế nào? Có gì đặc biệt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận