Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 305: Thu hoạch (1)

Rất nhiều lần Lý Hỏa Vượng nghĩ rằng người phụ nữ này đang nói dối mình, nơi đổ nát này trông không giống một nơi có làng mạc.
Nhưng sau khi dốc hết sức ba bò chín trâu leo lên trên đỉnh núi, một cảnh sắc thế ngoại đào nguyên hiện ra trước mắt cậu.
Ngọn núi này là Bình Đỉnh Sơn và thực sự có một thôn trang trên Bình Đỉnh Sơn này.
Quan trọng hơn là cậu nhìn thấy từng cánh đồng ruộng lớn xanh tươi, đây quả thực là rất hiếm thấy ở nước Hậu Thục cằn cỗi.
"Đẻ điên nào... kẻ nào ăn no rửng mỡ lại đi xây dựng thôn trang ở đây, mệt chết ta rồi.” Cẩu Oa xoa xoa đôi chân đau nhức của mình và phàn nàn.
"Để lão phu đoán, có lẽ là để tránh tô thuế cắt cổ và lao dịch, hoặc là để trốn tránh trưng binh, dù sao cũng chỉ có mấy loại này.”
"Ài, như nghĩ như vậy thì bách tính trong thiên hạ đều khổ, chuyện phải lo lắng thực sự rất nhiều.”
"Các quan lại ở Hậu Thục ép dân quá mức vậy sao? Ép người ta lên núi rồi, quan lại chỗ bọn ta không như vậy, trồng ruộng thì lúc thu hoạch chỉ thu 50% lương thực, hơn nữa người trồng ruộng còn được miễn lao dịch.”
So với những người kém hơn khiến Lữ Trạng Nguyên có được cảm giác hài lòng rẻ mạt.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lý Hỏa Vượng đã hỏi người phụ nữ miệng rộng kia về chỗ ở của dì tư nàng ta và đi vào phía trong thôn.
Xem ra nơi này thực sự yên bình, mọi ngôi nhà đều sạch sẽ sáng sủa.
Mọi thứ bên ngoài không ảnh hưởng chút nào đến nơi đây, như thể nó thực sự là một thế ngoại đào nguyên.
"Lý sư huynh, thôn trang chúng ta cũng giống như vậy, tuy rằng người ít hơn một chút nhưng đều là người tốt.”
Nhìn thấy mọi thứ trước mắt, Bạch Linh Miểu nhớ tới gì đó, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.
“Đợi ổn định rồi, sau này có thể cùng người khác sinh sống ở một nơi như thế này, có vẻ cũng là một sự lựa chọn không tồi.” Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.
Cảm tri nhạy bén khiến cậu có thể nghe thấy được tiếng nói trong những căn nhà.
Một đám người từ nơi khác tiến vào thôn trang, chắc chắn đã thu hút sự chú ý của người trong thôn trang.
Có điều, khi người phụ nữ miệng rộng nói ra chính xác tên của dì tư nàng ta, địch ý trên khuôn mặt bọn họ đã giảm đi rất nhiều.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã bắt đầu đi theo chiều hướng tốt đẹp, nhưng khi nghe tin họ hàng xa của mình đến vay lương thực, người nhà kia thậm chí còn không thèm mở cửa.
Người phụ nữ miệng rộng đứng trước cửa lớn đóng chặt có dán hai vị môn thần, sợ hãi nhìn những người khác.
Nước mắt nàng ta không ngăn được mà rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Ta... Ta thật sự... không biết... Các ngươi đừng vứt bỏ ta... ta không có nơi nào để đi nữa...”
Những người còn lại đứng nguyên tại chỗ, vẻ bồn chồn bất an treo trên khuôn mặt bọn họ. Nếu không có gì để ăn thì chỉ có thể uống gió tây bắc rồi.
Nhất thời, bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề.
Vào lúc này, Xuân Tiểu Mãn phát hiện trên khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng không có bất kỳ phản ứng nào, cô ấy vừa định mở miệng nói.
“Suỵt.” Lý Hỏa Vượng đưa tay lên miệng, ra hiệu cho Xuân Tiểu Mãn im lặng. Cậu hướng tai về phía nam lắng nghe gì đó.
Một lúc sau, chút ý cười hiếm có xuất hiện trên khuôn mặt cậu.
"Không vội, vấn đề lương thực đã được giải quyết xong rồi."
Ngay sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của những người khác, thân thể Lý Hỏa Vượng từ từ chuyển động, dần dần ẩn vào bức tường bên cạnh.
“Ở đây đợi ta, lát nữa ta sẽ trở lại.” Giọng nói của Lý Hỏa Vượng vang lên trong hư không.
"Chậc chậc chậc, cái này ta biết, đây chính là thuật xuyên tường mà nhị cữu ta đã từng nói, cao nhân chính là cao nhân mà, làm lương thượng quân tử cũng lợi hại hơn người.”
- Giải thích, "lương thượng quân tử" nghĩa là Quân tử leo xà nhà, ý chỉ đầu trộm đuôi cướp. Vào Hán triều, trong nhà Trần Thực ban đêm có một tên ăn trộm nấp ở trên xà nhà, Trần Thực kêu hắn là 'lương thượng quân tử'. Hết giải thích.
Khi Lý Hỏa Vượng ẩn giấu hư ảnh của mình vào trong tường, bản thân cậu đang rơi vào một loại trạng thái ẩn thân.
Lý Hỏa Vượng kề sát vào tường và đi vòng quanh trong ngôi nhà.
Đi qua ngoại viện nơi nuôi gà, cậu đi vào trong phòng. Giọng nói vừa nãy càng được nghe rõ hơn một chút.
"Con trai, con như vậy là không được, võ công còn luyện chưa đến nơi đến chốn, đi đọc ‘Biển Kinh’ mười lần nữa đi.”
"Vâng…"
"Đừng trách cha con nghiêm khắc, đây là gốc rễ lập gia của Ngô gia chúng ta, nhiều gia nghiệp như vậy, đó đều là do tổ tiên chúng ta lừa về từng chút một.”
Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài, xem ra không phải chốn bồng lai tiên cảnh gì.
Vậy mà nơi tồi tàn này vẫn có người phát tài nhờ trò lừa gạt.
Có điều như vậy càng tốt, mình có thể đen ăn đen một cách quang minh chính đại, giải quyết nhu cầu cấp bách.
"Thật không ngờ, công dụng lần đầu tiên sử dụng năng lực mới này của mình lại là đi ăn trộm đồ.”
"Trước đây còn muốn vận chuyển kiếm lộ phí, kết quả bây giờ lại làm loại chuyện này, có lẽ làm việc chính sự thật sự không phù hợp với mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận