Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1218: Giao dịch

Sau khi bộ đồ khống chế được cởi ra khỏi người và vết thương trên người gần như đã lành, hắn đeo còng tay còng chân, được hộ lý dẫn ra khỏi phòng trấn áp.
Nhìn lối đi quen thuộc, Lý Hỏa Vượng biết mình đang phải đi đâu, chính là đi đến phòng làm việc của Dịch Đông Lai.
Lý Hỏa Vượng ngồi xuống, nhìn thấy khuôn mặt kia của Dịch Đông Lai, hắn cũng không có chút kinh ngạc nào.
Dưới sự ra hiệu của Dịch Đông Lai, sau khi các hộ lý đều rời đi hết, anh cầm máy tính bảng ngồi xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng. "Không định nói gì sao? Đây không giống phong cách của cậu, Lý Hỏa Vượng."
"Anh muốn ta nói gì? Nếu ta nói ta không bị bệnh, liệu anh có tin ta không?" Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh, quan sát đánh giá văn phòng của Dịch Đông Lai.
Nơi này không lớn, rất đơn giản, ngoài một chiếc bàn đặt máy tính và một chiếc ghế tựa mà bác sĩ tâm lý dùng để trị liệu, thì cũng chỉ có giá sách bên trái là có chút đáng xem.
Trên giá sách cao có đủ loại sách liên quan đến sự nghiệp của Dịch Đông Lai, có điều trên giá sách không phải chỉ toàn sách, trên đó cũng đặt một số đồ trang trí, một trong những đồ trang trí là một viên xúc xắc mười tám mặt có kích thước bằng khối rubik.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang nhìn chằm chằm vào viên xúc xắc, Dịch Đông Lai giải thích: “Đây là một viên xúc xắc mười tám mặt bằng vàng và bạc, một di tích văn hóa của thời Tây Hán. Người xưa dùng nó để uống rượu và hành lệnh, hoặc để chơi cờ lục bác".
- Giải thích, cờ lục bác là một trò chơi dạng cờ phổ biến của Trung Quốc thời cổ đại. Hết giải thích.
"Ha ha, di tích văn hóa Tây Hán được đặt ở chỗ anh? Anh điên rồi đúng không?"
"Tất nhiên bản gốc không ở chỗ tôi, lần trước tôi đến Bảo tàng Quan Phục Thượng Hải đã nhìn thấy nó một lần, nên tôi đã đến cửa hàng lưu niệm và mua một bản sao."
Dịch Đông Lai đưa tay lấy xúc xắc xuống, nhanh chóng lật qua mấy mặt, chỉ cho Lý Hỏa Vượng mấy dòng chữ nhỏ ở phía dưới.
"Nhìn xem, Nghĩa Ô đấy, là giả."
Lý Hỏa Vượng đầy vẻ lãnh đạm quay đầu lại, cũng lười nhìn anh.
Dịch Đông Lai đặt xúc xắc lên bàn, nói: "Sao bây giờ lại trở nên bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ cậu không muốn biết hiện tại Thanh Vượng Lai thế nào, những kẻ địch kia của cậu thế nào sao?"
"Nếu ta hỏi hay không, anh cũng sẽ nói, vậy tại sao ta phải hỏi?" Lý Hỏa Vượng nắm chặt nắm tay.
"Trước tiên nói về Thanh Vương Lai kia trước, vị nghiên cứu sinh mà cậu và Dương Na nhắc đến thực ra không phải là nghiên cứu sinh. Cậu ta thậm chí còn không làm việc hay học tập tại trường đại học đó. Tôi không tra ra người nào tên Thanh Vượng Lai ở đó."
Đồng tử của Lý Hỏa Vượng hơi co rụt lại: "Điều này không thể!"
"Điều này có thể, không tin cậu tự xem đi." Dịch Đông Lai đưa máy tính trong tay qua.
Thấy Lý Hỏa Vượng lướt nhanh mà vẫn không tìm được mục tiêu, Dịch Đông Lai ở một bên nửa đùa nửa thật: "Sao? Trừ khi người bạn này của cậu là cao thủ máy tính? Có thể hack vào hệ thống mạng của trường đại học và thay đổi thông tin cá nhân của mình một cách nhẹ nhàng."
Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng, Dịch Đông Lai tiếp tục nói: "Về phần những kẻ thù kia của cậu, những kẻ được gọi là kẻ thù trước đây đã theo dõi cậu và sau đó đã có ý đồ làm hại cậu."
“Theo thủ tục thông thường, nếu thật sự dựa theo chấn động kinh thiên động địa như thế, sớm đã phải được lập án rồi, nói không chừng còn phải thành lập tổ chuyên án."
"Nhưng thật không may, phía bên kia không lập án."
“Tại sao?” Ngón tay cái của Lý Hỏa Vượng dùng lực ấn màn hình lõm xuống.
"Bởi vì không có chứng cứ, tất cả những nơi Dương Na nhắc đến đều là những nơi không có video giám sát. Tất cả những nơi này đều đã được kiểm tra, quả thực không tìm được chứng cứ."
"Bây giờ là xã hội pháp trị, cho dù cậu tự thừa nhận mình đã giết người, chỉ cần không tìm thấy thi thể, vậy thì cậu vô tội."
“Theo lý thì nếu không có vật chứng thì nhân chứng cũng được, nhưng... lời nói của cậu, e rằng cảnh sát cũng sẽ không nghe."
“Về phần Dương Na, cảnh sát cũng sẽ không tin lời của cô ấy.”
"Tại sao lại không tin lời nói của Dương Na?" Lý Hỏa Vượng không khỏi nghĩ quy tắc luận mà Triệu Sương Điểm nói trước đó, vào lúc này, thế giới này bắt đầu trở nên hoang đường trong đầu Lý Hỏa Vượng.
"Bởi vì cô ấy bị trầm cảm, trầm cảm cũng có thể gây ra ảo tưởng."
"Loại giống như cậu, ảo tưởng tương tự như tâm thần phân liệt hoàn toàn không có căn cứ hiện thực, cô ấy quả thực không làm được, nhưng đối với trầm cảm, ảo tưởng thứ phát được hình thành do bóp méo dựa trên một thực tế nhất định thì lại rất phổ biến."
"Cô ấy đã khỏi bệnh từ lâu rồi! Ảo tưởng từ đâu chứ?"
“Không.” Vẻ mặt Dịch Đông Lai trở nên nghiêm túc: "Bệnh cô ấy tái phát rồi, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn trước đây.”
"Cô ấy nên tĩnh dưỡng trong tình hình này, không nên chịu sự kích động. Quan trọng hơn là trước đó cậu không nên trách móc cô ấy. Chính cậu là người đã gây ra triệu chứng tự hủy hoại bản thân của cô ấy hiện tại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận