Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1450: Huyền Tẫn (1)

"Ta có thể cho ngươi một long mạch, đây là ban thưởng của ngươi, lần sau nếu có tin tức, đừng đợi đến thời khắc mấu chốt mới nói ra."
“Biết rồi, Quý Tai đại nhân nói rất đúng.” Xúc Xắc nói xong đi chọn lựa long mạch.
Mà giờ khắc này Lý Hỏa Vượng khó xử nhìn còn lại mười lăm long mạch, tuy nhiều long mạch nhưng không đủ để chia, dù sao Đại Tề không có long mạch nào.
Ngoài ra không thể lấy đi tất cả long mạch của Thiên Trần Quốc, dù sao trong biên cảnh Thiên Trần Quốc cũng có bách tính, nếu lấy đi hết thì những gì Đại Tề trải qua sẽ lặp lại với người dân nơi đây.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng suy nghĩ những chuyện này thì đỉnh đầu tối sầm, hắn ngẩng đầu nhìn thấy tháp đầu người được bao bọc bởi những xúc tu dày đặc.
Đây là Lý Tuế, con gái của hắn.
"Tuế Tuế, chúng ta thắng." Lý Hỏa Vượng vui vẻ cười với nó.
“Ừm, chúng ta thắng." Lý Tuế lặp lại lời của Lý Hỏa Vượng.
Bạch Linh Miểu đi tới, nhẹ nhàng dựa vào Lý Hỏa Vượng.
Lúc này, một chiếc xúc tu của Lý Tuế đã chui vào tai Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu sửng sốt một lát, sau đó khẽ gật đầu, đi về phía đường khẩu Bạch Liên.
“Ngươi đuổi cô ấy đi làm gì? Có lời gì muốn nói với ta sao?”
Khi nhìn thấy những cái đầu trên người Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng lập tức chuyển sự chú ý sang những long mạch.
"Đúng rồi, ngươi nhìn xem những long mạch này, vừa lúc ngươi cũng là Tư Thiên Giam, suy nghĩ giúp ta nên chia ba tầng lịch sử long mạch này thế nào?”
"Đại Lương hiện tại có bao nhiêu long mạch? Có đủ canh giờ không? Có cần bổ sung lại mười một long mạch?”
“Mà này, ngươi cảm thấy một tầng lịch sử cần ít nhất bao nhiêu long mạch?”
Bùm!
Tháp đầu người với xúc tu đung đưa đánh vào mặt Lý Hỏa Vượng.
"Phụ thân, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của con lẽ nào không muốn hỏi điều gì sao?”
Tim Lý Hỏa Vượng run lên, nhìn mớ đầu người trên mình Lý Tuế, hắn hé môi, muốn hỏi điều gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Hai cha con nhìn nhau, một lúc lâu không ai nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Huyền Tẫn mở miệng trước: "Cho dù con không nói thì chắc phụ thân cũng đoán được rồi.”
“Chờ chút nữa hãy nói, Thượng Kinh Thành đã rối loạn, không rảnh tán dóc.”
Lý Hỏa Vượng xoay người định rời đi, nhưng phía sau vang lên một câu nói khiến hắn dừng lại.
“Phụ thân, e rằng thật lâu trước kia con đã không phải là Lý Tuế của phụ thân.”
Nghe thấy Lý Tuế bỗng nhiên nói lời này, Lý Hỏa Vượng toàn thân run lên, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Lý Tuế ở trước mắt mình.
Qua một lúc, hắn run rẩy đưa tay qua chạm vào đầu Thượng Quan Ngọc Đình trong tháp đầu người.
Trước kia Lý Tuế có các thân thể khác nhau, nhưng Lý Hỏa Vượng quen thuộc thân thể này nhất.
Hắn xòe đôi bàn tay run rẩy nâng đầu Thượng Quan Ngọc Đình lên, nhìn khuôn mặt tinh xảo của đối phương, nhớ lại những kỷ niệm Lý Tuế ở bên cạnh mình.
Khuôn mặt trong ký ức và trước mắt chồng lên nhau, Lý Hỏa Vượng hơi thở hỗn loạn nhẹ ôm nữ nhi của mình:
“Đừng nói bừa, ngươi là nữ nhi của ta.”
“Ta biết ngươi ở quá khứ thay đổi rất nhiều, nhưng ngươi vẫn là Lý Tuế, tuy rằng có chút không giống nhau, cái đó là lớn lên, ngươi nhìn phụ thân này, ta cũng không phải Lý Hỏa Vượng của quá khứ, con người cuối cùng rồi sẽ lớn lên.”
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, tất cả đầu ở trước mặt hắn cùng mở miệng nói chuyện, các loại âm thanh chồng lên nhau hình thành tiếng vang hỗn loạn khiến người sợ hãi.
“Lý Hỏa Vượng, đừng lừa mình dối người, Lý Tuế ngày xưa không muốn đoạt xá người khác, muốn dùng thân phận Lý Tuế chờ đến khi ngươi xuất hiện. Nhưng tròn một trăm sáu mươi năm, ngươi đừng quên nàng không hiểu gì cả, nàng chỉ có bản năng đoạt xá của Hắc Thái Tuế.”
Lý Hỏa Vượng hít thở dồn dập, giọng cất cao hơn:
"Không, nữ nhi của ta không chết! Ngươi tên Huyền Tẫn, ta tên Huyền Dương, ngươi mặc áo đạo sĩ màu đỏ, ta cũng mặc áo đạo sĩ màu đỏ! Ngươi là nữ nhi của ta!”
Những cái đầu của Huyền Tẫn cùng chậm rãi lắc đầu: "Lý Hỏa Vượng, ta thật sự không phải Lý Tuế, những thứ trước đó đều là ta giả trang ra, trước kia không nói là vì sợ ngươi tiếp thụ không được."
"Dù sao một trăm tám mươi năm quá dài, Lý Tuế muốn sống gặp lại ngươi thì chỉ có thể đoạt xá người khác, lợi dụng thần thông và ký ức của người ta để giữ mạng.”
“Nhưng khi nàng đoạt xá người khác thì cũng bị người ta đoạt xá, là tự nàng lựa chọn con đường này.”
“Bởi vì nàng còn nhớ kỹ phụ thân ở trên trời cần long khí cứu mạng, nàng nhất định phải cho cơ thể của mình sống đến lúc này, dù cần trả giá lớn đến đâu nàng cũng không tiếc."
Tùy theo xúc tu màu đen chui vào lỗ tai Lý Hỏa Vượng, một ít hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn.
Đó là Lý Tuế, lưng khòm, vẻ ngoài vẫn là Thượng Quan Ngọc Đình, ánh nến chiếu sáng nửa bên khuôn mặt mệt mỏi và tê dại.
"Hai vị, kính nhờ." Lý Tuế khoác áo khoác màu đỏ hai đầu gối quỳ trên bồ đoàn, lạy dài hướng hai ông già râu bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận