Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1039: Mười tình (2)

Nhìn phản ứng này của đối phương, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng kinh ngạc dừng lại một giây, dường như tìm được nguyên do.
“Na Na! Bệnh trầm cảm của em tái phát? Chuyện gì thế này? Gần đây em không uống thuốc sao??”
“Từ sau khi ở bên anh, em cảm thấy rất vui, em cảm thấy...” Dương Na đau đớn nói.
“Sao em có thể không uống thuốc chứ!” Lý Hỏa Vượng nhất thời nóng nảy, bất kỳ bệnh tâm thần nào không uống thuốc đều là chuyện lớn, hắn đứng lên, cầm lấy túi xách của Dương Na nhanh chóng tìm kiếm.
Qua một lúc, Lý Hỏa Vượng cầm bình thuốc đi tới bên cạnh Dương Na, lo lắng khuyên nhủ: “Na Na! Ngoan! Uống thuốc! Uống thuốc trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Em... em không muốn uống thuốc, uống thuốc sẽ khó chịu, em không muốn uống thuốc... Hu hu hu...”
Bị áp chế bởi cảm xúc bi thương mãnh liệt, Dương Na tuyệt vọng nằm trên mặt đất khóc rống, bất lực như một đứa trẻ, gần như không có khả năng suy nghĩ bình thường.
“Na Na! Na Na!” Lý Hỏa Vượng ôm lấy cô, ôm cô vào trong ngực mình: “Em nhìn ta! Đừng sợ, ta ăn với em!”
Dứt lời, Lý Hỏa Vượng lấy ra mấy viên thuốc từ trong bình ném vào miệng nhai nhai rồi trực tiếp nuốt xuống.
“Đây là thuốc trị trầm cảm, anh ăn cái gì vậy!” Tiếng khóc của Dương Na càng lớn hơn.
Lý Hỏa Vượng lần nữa lấy ra mấy viên thuốc lần nữa cho vào trong miệng, không nói hai lời nghiêng đầu hôn lên, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy viên thuốc kia qua.
Đợi đến khi Lý Hỏa Vượng chậm rãi rút đầu lưỡi trở về, hắn phát hiện Bạch Linh Miểu trong lòng mình đã tỉnh táo lại, tâm tình bi thương trong lòng cô biến mất, nội tâm của mình cũng khôi phục bình thường.
“Thế nào? Khá hơn chút nào chưa?” Lý Hỏa Vượng thấp giọng hỏi.
Bạch Linh Miểu giờ phút này nhẹ nhàng gật đầu, cô lại bỗng nhiên quay đầu nhìn lên trời: “Lý sư huynh, chỗ đó có thứ gì!”
Lý Hỏa Vượng cũng ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, không biết bắt đầu từ khi nào, tầng mây trên bầu trời kia bị áp chế cực thấp cực thấp, hơn nữa từ trong đó vang lên từng trận tiếng sấm bức bối.
Nhưng so với lúc trước, hắn cảm giác được có tầm mắt thoáng qua rồi biến mất! Bọn họ lại tới rồi!
“Coi như đã tìm được ngươi rồi!” Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dần dần dữ tợn, một ngọn lửa trong lòng bùng cháy ngay lập tức, lần này không phải bị khống chế, mà là cảm xúc của chính hắn.
Thân ảnh Bành Long Đằng xuất hiện bên cạnh hắn, bắt lấy hắn trực tiếp ném về phía tầng mây cực thấp trên không trung.
Hai tay áo Bạch Linh Miểu vung lên, hai đoạn lụa trắng quấn lấy chân Lý Hỏa Vượng cùng đi theo.
Trong mây đen, Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy, tâm nhãn của Bạch Linh Miểu giờ phút này lại phát huy công dụng lớn, cô giống như con mắt của Lý Hỏa Vượng, mang theo hắn tới gần đối phương.
Bị Bành Long Đằng không ngừng ném lên cao, khi Lý Hỏa Vượng xuyên qua tầng mưa thật dày, trước mặt bỗng nhiên sạch sẽ, một thứ trong suốt do hương khói trắng ngưng tụ quanh không trung.
Đó không phải rồng, ít nhất trong ấn tượng của Lý Hỏa Vượng rồng không dài như vậy.
Khi Bành Long Đằng lần thứ hai dùng sức vung, Lý Hỏa Vượng bị ném qua, hương khói kia không lệch không tránh, để mặc Lý Hỏa Vượng từ trong cơ thể mình chui qua.
“Lần nữa!” Ngay khi Bành Long Đằng ở giữa không trung bắt lấy chân trái Lý Hỏa Vượng dùng sức vung lên, ném về bên kia, Lý Hỏa Vượng hung hăng nhắm mắt lại: “Ta có thể chạm tới nó, ta có thể chạm tới súc sinh kia!”
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng cũng cảm giác được mình đụng vào một đống bông vải, hắn không chút do dự giơ trường kiếm lên dùng sức cắm vào bên kia.
“Chết cho ta!”
“Phụt” thứ chất lỏng sền sệt quái lạ bao quanh từng cái râu dài phun lên trên mặt Lý Hỏa Vượng.
Khi Lý Hỏa Vượng đang nhắm mắt cảm nhận mình làm bị thương được đối phương, hắn dứt khoát vung hỏa liêm xẹt lên da mình, ngọn lửa ngút trời bao trùm toàn bộ cơ thể của Lý Hỏa Vượng.
Bất kể thứ này là gì, cơ thể của đối phương lớn như vậy, không ra tay hẳn hoi là không được.
Lý Hỏa Vượng đang nhắm mắt điều khiển hai cánh tay trên người, hơn chục xúc tu, chộp lấy mép vết thương, gầm lên một tiếng kéo mạnh.
Kèm theo tiếng rít, Lý Hỏa Vượng toàn thân bốc cháy chui vào trong miệng vết thương.
Ba cánh tay của hắn cầm ba thanh kiếm, mặc sức đâm xuyên qua cơ thể của thứ đó với ngọn lửa bao trùm toàn thân.
Trả lại sự uất ức vừa nãy gấp một trăm lần một ngàn lần cho thứ không biết là cái gì này.
Hắn rất nhanh nghe được tiếng thứ gì đó cháy sém, trong đó còn ẩn dụ mang theo từng hồi tiếng rồng ngâm thống khổ, Lý Hỏa Vượng run rẩy kịch liệt thiếu chút nữa mở mắt ra.
Nhưng đối phương càng giãy giụa, Lý Hỏa Vượng càng khoan sâu, khi Lý Hỏa Vượng cảm thấy áp lực trước mặt nhẹ đi, hắn mới phản ứng lại, bất luận thứ đó là cái gì, hắn đều đã khoan xuyên qua.
Tiếng rít cháy bỏng cuối cùng biến thành âm thanh của ngọn lửa thiêu đốt dữ dội, Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy cơ thể mình không ngừng rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận