Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 633: Rút lui (2)

Hiện tại Giam Thừa bị ‘Hồng Trung’ giết, Tọa Vong Đạo là đũng quần ướt, có chối cũng không được, Lý Hỏa Vượng học chiêu này từ Tọa Vong Đạo.
Giữa mái ngói lâu vũ, đầu gối Lý Hỏa Vượng dán phù lục nghiêng nửa người trên, cố chịu đựng trên mặt đau nhức, cười lớn chạy như điên, còn thường trào phúng người ở phía sau.
Đổ thêm dầu vào lửa đã thành công, chính mình hiện tại chỉ cần thoát khỏi Giam Thiên Tư vây hãm, đổi lại thân phận thật Nhĩ Cữu là được.
Khi Lý Hỏa Vượng nhảy qua một nóc nhà, từ phía sau truyền đến sát ý khiến hắn dựng đứng lông tơ.
Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng cảm giác được thân thể của mình chính mình động, trực tiếp trên không trung vặn người. Lý Hỏa Vượng bị mù mắt chỉ có thể cảm giác được một luồng gió mạnh bọc lấy cái gì xẹt qua thân thể của mình.
“Phụ thân, trên đầu tường có người cầm gậy đập chúng ta." Đó là Lý Tuế trợ giúp Lý Hỏa Vượng tránh né công kích.
"Đừng hoảng, cách tường thành không bao xa, chúng ta rất nhanh liền có thể đi ra ngoài!" Lý Hỏa Vượng vừa mới chuẩn bị nói như vậy bỗng nhiên cảm giác một luồng hơi thở vô cùng kỳ lạ từ sau lưng truyền đến, tập trung vào chính mình.
Biến hóa kỳ lạ này khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng căng thẳng: “Lý Tuế, sao thế? Đằng sau phát sinh cái gì?"
"Phụ thân, người vừa bị ngài giết lại đứng lên! Hắn đang nhìn đầu của người.”
“Cái gì?! Giam Thừa không chết?! Không đúng! Chắc chắn ông ta chết rồi, trong thân thể ông ta chắc chắn không phải người thật!”
Dù là một người bình thường cũng có nhiều thủ đoạn hơn trong tưởng tượng của Lý Hỏa Vượng.
Hiện tại Lý Hỏa Vượng không cách nào thông qua Lý Tuế miêu tả biết được đó rốt cuộc là cái gì, duy nhất có thể khẳng định là, chuyện này vẫn chưa xong!
"Đi!" Lý Hỏa Vượng mù điều khiển thân thể thay đổi vị trí, đi vào ẩn thân, dốc hết sức lực lao về phía cổng thành Thượng Kinh.
Vọt đi một lúc Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm giác được đỉnh đầu của mình lạnh lẽo, sau đó là tiếng thứ gì rơi xuống, hơi thở bám trên người hắn biến mất.
Vào phút nguy cấp, Lý Hỏa Vượng không rảnh quan tâm nhiều, thấy thân thể của mình còn có thể động thì tiếp tục điên cuồng rút lui.
“Lên nào các huynh đệ, chúng ta đi giúp Hồng Trung lão đại!”
“Hồng Trung lão đại cứ yên tâm rời đi, chúng ta báo thù giúp ngươi!”
“Hồng Trung lão đại, nhớ phải đưa cuốn hoàng lịch kia đi!”
Nghe tiếng rống đầy căm phẫn từ đám Tọa Vong Đạo ở phía sau, Lý Hỏa Vượng thầm cười lạnh:
“Các ngươi lừa người, không ngờ có ngày cũng bị người lừa.”
Không biết có phải vì đám Tọa Vong Đạo đoạn hậu mà áp lực quanh Lý Hỏa Vượng giảm xuống, rất nhanh đi tới cửa thành.
Cổng thành dày nặng đã đóng, nhưng không thể làm khó Lý Hỏa Vượng, hắn vung kiếm tiền đồng chém đứt cửa dễ dàng như cắt giấy.
Lại tốn công một lúc, khi tay chạm vào lá cây um tùm thì trong lòng Lý Hỏa Vượng mừng như điên, chính mình rốt cuộc ra khỏi thành.
"Lý Tuế! Giám sát kỹ vào, đằng sau chúng ta còn truy binh không?” Lý Hỏa Vượng nhủ thầm với Lý Tuế.
"Không có, dường như đều bị những người mặc đồ sắt ngăn cản.”
Tuy nghe được đáp án tốt nhất, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn không thả lỏng cảnh giác, hắn vẫn không ngừng di chuyển trong rừng, đôi khi ẩn thân lúc thì lặn xuống nước.
Vài canh giờ sau, mãi khi thân thể của mình bị hoàn toàn áp bức đến nỗi không còn sức lực Lý Hỏa Vượng thế này mới chậm rãi ngừng lại, mồ hôi như mưa ngồi trên một tảng đá tròn lấy lại sức.
"Hiện tại loại tình huống này, trong Thượng Kinh chắc chắn rối loạn và giới nghiêm càng chặt chẽ hơn, xem ra ta phải ở bên ngoài một lúc mới quay về.”
“Nhưng không thể quá lâu, nếu không thì Giam Thiên Tư cùng Tọa Vong Đạo khai chiến, sợ rằng bỏ lỡ dịp."
Trong lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy bên trái bỗng nhiên vang tiếng chân đạp lá khô.
Lý Hỏa Vượng định nghiêng tai lắng nghe, giây sau có tiếng hét hoảng sợ:
“Quỷ!”
Một tiếng hét lớn làm chim trong rừng bay đi, sau đó không có động tĩnh gì, điều này khiến Lý Hỏa Vượng chuẩn bị liều mạng hơi hoang mang.
Lý Hỏa Vượng hỏi thầm Lý Tuế:
"Lý Tuế, âm thanh kia do ai phát ra?”
“Một ông già, cõng nhiều khúc gỗ, đã nằm dưới đất không nhúc nhích.”
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc lần mò đi hướng bên kia, rất nhanh chạm vào một ông già mặc vải bố, nếp nhăn hằn sâu trên mặt chứng minh tuổi tác đã rất lớn.
Lưng ông ta cõng khúc gỗ, dao rựa thiếu một góc, chứng minh đây chỉ là người bình thường lên núi đốn củi.
Mạch đập trên cổ còn nhảy, phỏng chừng chỉ là bị chính mình dọa té xỉu chứ không phải bị hù chết.
Lý Hỏa Vượng phản ứng lại, thoạt trông người này bị khuôn mặt Hồng Trung của hắn dọa, cũng đúng, dân chúng bình thường làm gì được thấy bộ dạng khủng bố như thế này.
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng lấy con dao găm từ trong bao dụng cụ tra tấn ra, định xếp lại ngũ quan.
Nhưng hai tay Lý Hỏa Vượng sờ đầu của mình thì phát hiện chỗ để cái đầu trống rỗng, chỉ có mấy cây xúc tu của Lý Tuế đung đưa, xúc tu quấn hai con mắt thì lúc cao lúc thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận