Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1468: Trốn (1)

"Nếu không muốn khiến người toàn thiên hạ trở lại làm người cổ đại không biết luân lý, không biết đúng sai, không biết phải quấy thì chúng ta phải liều mạng.”
“Đừng tin Tư Mệnh khác, bọn họ không phải cùng phe với chúng ta. Mạng sống của chúng ta chỉ có thể nằm trong tay chúng ta."
“Đã nuôi dưỡng nhiều bách tính như vậy, mạng của họ nên được sử dụng vào lúc này. Đừng sợ người chết, chỉ cần còn có người sống, chỉ cần Thiên Đạo nhục dục còn ở, sớm muộn gì sẽ sinh sôi lại.”
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không có nghe lọt, biểu cảm tan vỡ ôm Huyền Tẫn thì thào tự nói, không ngừng lẩm bẩm.
"Ta không có nhiều thời gian, chờ ta chết hãy đi tìm Đại Lương quốc sư, hắn sẽ nói cho ngươi một số điều ngươi không biết."
"Vẫn câu cũ ... Tư Mệnh ... Có thể lợi dụng ... Nhưng không thể ... Không thể ... ".
"Đừng nói! Đừng nói! Lý Tuế! Ngươi sẽ không chết! Ngươi sẽ không chết!" Lý Hỏa Vượng điên cuồng hô to, nhưng mà bảy vòng tu chân của hắn trừ khiến hoàn cảnh xung quanh không ngừng thay đổi ra, không thể khiến Lý Tuế hấp hối được hồi sinh.
"Ta ... thật sự không phải ... Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng ... ngươi không thể ... lừa dối ... chính mình ... ủy mị ... đây là tiểu đạo ... Ngươi nên buông ra ... ".
Theo thân thể của Huyền Tẫn tan vỡ, xúc tu khô quắt tụ thành một cục dần xẹp xuống, biến thành những sợi rời rạc.
Mà tùy theo xúc tu tản ra, tận cùng bên trong có cái gì lộ ra, đó là tượng đất, ba tượng đất.
Thoạt nhìn tượng đất cũ lắm rồi, đã phai màu, bề mặt nứt nẻ, nhưng vẫn có thể nhìn ra nặn theo hình tượng của ai.
Một cái là Lý Hỏa Vượng, một cái là Bạch Linh Miểu, một cái là Lý Tuế.
"Ta không phải Lý Tuế, ta không phải ... Ta không phải ... Ta không phải nàng ... " Một xúc tu màu đen quấn lấy tượng đất của Lý Hỏa Vượng, dùng chút sức lực cuối cùng nhẹ nhàng đưa hướng hắn.
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng vừa định đưa tay cầm lấy thì xúc tu bỗng mềm nhũn, tượng đất nứt nẻ cũng rơi xuống đất, hoàn toàn vỡ vụn thành từng mảnh.
Những hạt mưa rơi làm lá bay bay, gió to kèm nước mưa thổi toàn bộ rừng cây không ngừng lay động.
Cơn mưa đã biến con đường đất hoàn toàn thành bùn, khiến cả con đường rất lầy lội, đi lại khó khăn.
Nhưng dù đường khó đi thì vẫn có người vội vã chạy qua.
Bóng dáng gầy gò mặc áo tơi đội mũ, thường quay đầu lại, như cảnh giác có người đang đuổi theo phía sau.
Một cơn gió thổi qua, vạt mũ bị bung ra, lộ ra khuôn mặt thanh tú của Thượng Quan Ngọc Đình.
Mặc dù cô ta đội một chiếc mũ tre nhưng gió mạnh thổi bốn phía, khiến mặt cô ta giống như hạt nước trên lá sen.
Một số xúc tu màu đen nhô ra từ quần áo và nhanh chóng lau đi những giọt nước.
Nhưng vào lúc này.
“Ha ha ha ha ... ".
Tiếng cười điên cuồng từ sau lưng khiến Lý Tuế nhất thời trong lòng hoảng hốt.
“Mợ nó, xui nhiều năm rốt cuộc lão tử hên rồi, gặp một Tâm Tố, ha ha ha!" Âm thanh kia thô lỗ lại khó nghe, giống như cưa gỗ.
Khi một cơn gió mạnh kèm theo tiếng chuông thổi qua, một cái cây lớn trước mặt Lý Tuế đổ xuống, chặn đường Lý Tuế.
Lý Tuế vừa quay người lại đã nhìn thấy một người đàn ông với khuôn mặt nham hiểm đang nhìn mình nở nụ cười tà ác: "Vô dụng thôi, ngươi đã uống thuốc của lão tử, cái trò Tâm Tố của ngươi không sử dụng được.”
Sẹo trên cái đầu hói chứng tỏ người đàn ông này trước đây đã từng là một người xuất gia, nhưng tóc mọc xung quanh chứng minh hắn ta đã sớm hoàn tục.
Huống chi, nếu thật sự là đệ tử của Phật Môn, trong tay hắn ta không thể nào cầm được một con dao đồ tể có gắn vòng: "Mẹ kiếp, con khốn này nhìn đẹp thật đấy, lão tử còn chưa hưởng qua Tâm Tố.”
"Ngươi đừng tới đây! Ngươi đừng tới đây!" Lý Tuế vẻ mặt hoảng loạn không ngừng lui về phía sau, nhưng nó càng như vậy thì nụ cười tà ác trên mặt người đàn ông càng lớn.
Trong một tia sáng trắng lóe lên, hai cánh tay của Lý Tuế trong nháy mắt bị đứt lìa, máu phun ra, từ miệng nó phát ra một tiếng hét chói tai.
"Ha ha ha ha ha ha! Hãy hét to lên! Càng to càng tốt!" Người đàn ông nói, tóm lấy hai chân của Lý Tuế mạnh mẽ banh ra.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc chiếc váy được vén lên, những xúc tu dày đặc từ dưới váy chui ra đập vào mặt người đàn ông.
Khi người đàn ông gầm lên giật hết xúc tu trên người xuống, cùng lúc xúc tu bị gỡ ra, ngũ quan và da mặt của hắn ta cũng bị xé xuống.
Trải qua nhiều kinh nghiệm, Lý Tuế không còn là người chỉ có thể bị động chịu đánh như trước nữa.
Nhưng cho dù bị thương nặng như vậy, đối phương vẫn chưa chết, hắn ta nắm chặt con dao đồ tể trong tay, khí thế hung hãn chém về phía Lý Tuế.
Đúng lúc này, một cây Kim Cương Xử bị xúc tu quấn lấy nâng lên, tiếng đá vàng khua vang đập vào một tấm ngân phù, sau đó cùng ngân phù đập vào giữa hai chân mày xương khô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận