Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 816: Thiên tai (2)

Mà lúc này, Lý sư huynh mà hắn ta đang tìm kiếm vừa ra khỏi thành, sau khi đi được mấy chục cây số nữa, hắn tìm được một nơi hẻo lánh, dừng ngựa lại, chuẩn bị sẵn nước và thức ăn cho ngựa, liền chuẩn bị đến Đại Tề.
Khi cảm nhận được các xúc tu của Lý Tuế mọc ra mọi hướng trên da mình, Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, cùng với việc tay phải giơ lên, hai xúc tu quấn lấy Tích Cốt Kiếm, đưa đến lòng bàn tay của hắn.
“Đi thôi!” Lý Hỏa Vượng dùng sức vung mạnh, hai chân và sáu xúc tu giẫm mạnh lên mặt đất, lao về phía vết nứt phía trước.
Đã có kinh nghiệm một lần nên rõ ràng đã thành thục hơn nhiều, lần này lúc Lý Hỏa Vượng thông qua vết nứt đến Đại Tề, ngay cả đạo bào cũng không bị rách.
Nhưng mà, Lý Hỏa Vượng còn chưa kịp vui mừng, một màn kinh thiên động địa trước mắt lại khiến đồng tử hắn hơi co rút, ở phía xa, một đám mây đen cực lớn đang kéo về phía bên này như Thái Sơn đè đầu.
“Đó là.” Lý Hỏa Vượng híp mắt nhìn ra xa, lập tức nhìn thấy rõ những thứ đó rốt cuộc là gì: “Đó là châu chấu.”
Giây tiếp theo, ánh sáng mặt trời bị che khuất bởi đàn châu chấu đang ùn ùn kéo đến, giống như đại dương đen kịt lộn ngược bao phủ lấy.
Lý Hỏa Vượng quyết đoán kịp thời, cắm Tích Cốt Kiếm lại, trực tiếp rút Tử Tuệ Kiếm ra, sát khí ngút trời lập tức bao trùm lấy hắn, xua đuổi những con châu chấu đang cắn đạo bào và tóc của mình.
Tiếng côn trùng vỗ cánh vang lên nửa canh giờ, đến khi mặt trời trên đầu lại lần nữa ló dạng, cây cối hoa cỏ xung quanh Lý Hỏa Vượng chỉ còn lại cành lá trơ trụi.
“Lý huynh, đây là thiên tai.” Sắc mặt Gia Cát Uyên trở nên có chút khó coi.
"Đây cũng là thiên tai sao? Gia Cát huynh, rõ ràng đây chỉ là châu chấu."
"Đối với bách tính thiên hạ, thứ quan trọng nhất chính là lương thực, bọn họ từ trước đến nay không quan tâm đến việc thiếu đi đường thiên đạo nào, dù sao tạm thời mất đi thiên đạo vẫn có thể sống, nhưng không có lương thực thì sẽ chết đói, trong mắt bọn họ, nạn châu chấu còn đáng sợ hơn những thiên tai khác nhiều.”
"Điều đáng sợ hơn là, sau nạn châu châu này sẽ kéo theo nạn hạn hán, nạn loạn lạc, nạn dịch bệnh, e rằng toàn bộ Đại Tề sắp trăm họ lầm than rồi.”
Nhìn những con châu chấu bay về phía kinh đô Đại Tề ở phía xa, trong lòng Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nổi lên chút nghi hoặc: “Rốt cuộc Đại Tề này đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Khi nhìn thấy vẻ mặt Gia Cát Uyên như vậy, Lý Hỏa Vượng không kìm được mà nói: “Gia Cát huynh, ở Đại Tề này, nếu ngươi có việc gì cần ta đi làm...”
Gia Cát Uyên lắc đầu: "Lý huynh, ngươi không phải người Đại Tề, đây không phải là nhân quả của ngươi, không cần thiết phải can dự vào, huống hồ hiện tại ngươi cũng không dễ dàng gì. Tiểu sinh có đau lòng cho muôn dân trăm họ thế nào, cũng không thể mượn hoa cúng phật được.”
“Lý huynh, ngươi đi về phía đông trước.” Gia Cát Uyên chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn núi sông xung quanh, nói với Lý Hỏa Vượng.
"Ừ." Lý Hỏa Vượng gật đầu, dẫn Lý Tuế đi về phía trước, thấy núi thì trèo núi, thấy sống thì lội sông.
"Bên trái núi cao bên phải thì quanh co, đường này không thông suốt, đi về phía tây hai dặm.”
Lý Hỏa Vượng làm theo, có điều trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc: "Gia Cát huynh, Thượng Cực Quán Khẩu không phải ở một địa điểm cố định sao?”
"Đương nhiên không phải, Thượng Cực Quán Khẩu là sinh vật có thể di chuyển, hơn nữa chạy trốn cực kỳ giỏi, nhưng may mà sự di chuyển của hắn khiến cho núi non xung quanh biến đổi, chúng ta chỉ cần sử dụng Phân Kim Định Thủy Thuật là có thể tìm ra tung tích của hắn trong sông núi mạch hồ.” Gia Cát Uyên nói, bấm ngón tay, ngẩng đầu nhìn những tinh tú trên bầu trời.
Phải nói rằng có một người dẫn đường như Gia Cát Uyên bên cạnh, Lý Hỏa Vượng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, đặc biệt là ở nơi xa lạ như Đại Tề này.
Dưới sự dẫn đường của Gia Cát Uyên, loanh quanh một hồi đã đến đêm khuya rồi, Lý Hỏa Vượng giẫm lên ruộng lúa nứt nẻ, nhìn thành trấn có từng đóm đèn đuốc phía xa xa, hắn liền dừng lại.
Thành trấn kia trông có vẻ không nhỏ, tìm một quán trọ ở trong đó để qua đêm có lẽ cũng không thành vấn đề.
Hắn nhìn Lý Tuế tứ chi giẫm trên mặt đất bên trái mình, nói với Gia Cát Uyên: “Gia Cát huynh, hôm nay đến đây thôi, nghỉ ngơi một chút trước đã.” Nói xong, Lý Hỏa Vượng dẫn Lý Tuế đi về phía thành trấn kia.
“Lý huynh, hôm nay cố gắng hồi phục tinh lực, theo tính toán của tiểu sinh, ngày mai có lẽ có thể đuổi kịp Thượng Cực Quán Khẩu rồi.”
“Vậy thì tốt, hy vọng mọi việc thuận lợi.”
Tới Đại Tề đã được một khoảng thời gian rồi, môi trường xung quanh không thể nói là quá tệ, nhưng từ đầu đến cuối Lý Hỏa Vượng vẫn cảm thấy bất an.
Lý Hỏa Vượng không biết có phải là do cảm tri quá mẫn cảm kia của mình đang cảnh báo mình hay không, vì vậy cho dù chưa gặp phải chuyện gì nhưng sự cảnh giác trong lòng hắn luôn được đề cao. Càng đến gần thành trấn, chiếc mũi mẫn cảm của Lý Hỏa Vượng đã ngửi thấy mùi khói lửa củi đốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận