Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 222: Lục lâm (1)

Thê tử bệnh ba mươi năm vậy mà có thể nhận thức được ông, Triệu Tần nằm mơ cũng không ngờ tới.
Lý Hỏa Vượng như Y Tiên trong mắt Triệu Tần.
“Vậy được rồi, nếu không có việc gì nữa thì tạm vậy đi, chúng ta về đây, ngày mai còn phải lên đường.”
Lý Hỏa Vượng dợm bước đi nhưng bị Triệu Tần giang hai tay chặn đường, giọng nói run rẩy sai khiến đệ tử của mình:
“Nguyên Hổ! Đi Đông Phủ Lâu bày tiệc, mở tiệc lớn!”
Vì biểu đạt thành ý, Triệu Tần dốc hết những gì mình có ra.
Tửu lâu tốt nhất trấn nhỏ này bị Long Đằng tiêu cục bao trọn, mở tiệc mời nhóm người Lý Hỏa Vượng.
Yến hội cấp cao nhất trong tửu lâu hoàn toàn khác với sảnh lớn của khách điếm. Các loại mỹ thực khiến tất cả mọi người nhìn trân trân. Quả nướng quả mộc, cá kho nguyên con, món hấp thập cẩm, canh hoa hòe ...
Đặc biệt là lợn sữa nướng đặt ở giữa bàn, thịt non mềm bị nướng khô vàng giòn rụm, chất lỏng đậm đà bao quanh lóe ánh sáng dầu dưới ánh nến, mùi thơm xông vào mũi.
Không chỉ con người, ngay cả Màn Thầu cũng ngồi xổm bên chân Lý Hỏa Vượng, hưng phấn thè lưỡi chờ ăn xương thừa.
Lý Hỏa Vượng ngồi ở ghế chủ không chú ý những thứ này, nghiêng người nghe Xuân Tiểu Mãn ở bên cạnh kể đầu đuôi vụ việc.
"Lần sau loại chuyện này nhớ hỏi ta trước, đừng tùy tiện chính mình hành động, cũng đừng kéo Bạch Linh Miểu vào." Lý Hỏa Vượng mở miệng nói.
Loại chuyện này phải xử lý ổn thỏa, sơ sẩy một cái là cả đống rắc rối.
Xuân Tiểu Mãn tạm dừng một lúc, dường như muốn biện giải cái gì, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu:
“Vâng, Lý sư huynh.”
Nhìn Triệu Tần thay đồ chính thức mang theo đám đệ tử bước trên cầu thang gỗ đi tới, Lý Hỏa Vượng ngồi thẳng người.
Triệu Tần với ánh mắt nóng cháy trực tiếp đổ đầy rượu, cụng ba ly với Lý Hỏa Vượng trước, có chuyện gì nói sau.
"Triệu tiêu đầu khách khí, chuyện của phu nhân chẳng qua là không bỏ qua được, cho những người khác ngồi đi.”
Lý Hỏa Vượng cầm đũa gắp một miếng thịt gà trước, thấy các tiêu sư cùng ăn đều động đũa cậu mới bỏ thịt vào miệng, nháy mắt với người khác.
Những người khác sớm chờ đợi không kịp lần lượt động đũa, thừa dịp các tiêu sư bị bộ dạng của bọn họ dọa sợ, thức ăn trên bàn nhanh chóng vơi đi.
Lý Hỏa Vượng gắp một cái đùi gà to, cắn một miếng rồi ném xuống gầm bàn.
"Ân nhân, đại ân không biết nói sao cho hết! Hôm nay ngươi cứu nội nhân của ta không khác nào cứu ta! Ngày mai nhất định đưa quà hậu hĩnh đến phủ, xin đừng từ chối!”
Triệu Tần uống rượu đỏ mũi, nói chuyện cũng nhiều hơn.
"Hơn nữa ngày sau ân nhân nếu là có chuyện khó khăn gì, Long Đằng tiêu cục nhất định sẽ hết sức tương trợ!"
Nói xong lời này, Triệu Tần lại cụng ba ly với Lý Hỏa Vượng.
Khi Triệu Tần định đổ ly rượu thứ bốn thì bị Lý Hỏa Vượng dùng đũa chặn lại:
"Triệu tiêu đầu, thứ như rượu không nên uống nhiều, uống say khó nói chuyện. Thật ra ta có chuyện muốn làm phiền ngươi.”
“Nếu các ngươi đã làm công việc áp tiêu vậy chắc thân thủ của các tiêu sư đều giỏi, có kiếm pháp nào thích hợp không?”
Điều này chẳng những vì Xuân Tiểu Mãn, cũng vì bản thân cậu.
Lý Hỏa Vượng lấy được một thanh kiếm tốt từ chỗ của sư thái, nếu không có kiếm pháp phối hợp thì không dùng được, dù đây là kiếm tốt nhưng cậu không thể múa nó như cây đuốc, chọt lung tung đúng không?
Nếu đối phương đều mở miệng, cậu cũng tiện đường đưa ra yêu cầu.
"Kiếm pháp? Có!" Triệu Tần nghe lời này, đáp lại chắc nịch.
“Tuy trong tiêu cục ít dùng kiếm, nếu đã là ân công mở miệng thì dù không có ta cũng sẽ tìm bằng được từ nơi khác.”
Lý Hỏa Vượng bưng ly rượu cụng vào miệng ly của đối phương:
“Vậy đa tạ Triệu tiêu đầu."
Rượu uống nhiều, không khí trên yến hội cũng ấm lên, trên bàn người người cụng ly náo nhiệt.
Thật ra Lý Hỏa Vượng không thích trường hợp như vậy, thấy mọi người ăn gần xong xuôi, cậu định đứng lên rời khỏi.
Ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng thấy Cẩu Oa bưng tách trà nóng đi tới đặt xuống bàn trước mặt mình.
Cẩu Oa liếc qua Triệu Tần ngồi cạnh, nói nhỏ với Lý Hỏa Vượng:
“Lý sư huynh, lúc trước Bạch sư muội hay nói chúng ta chỉ có chi ra không có thu vào, muốn tìm một nghề kiếm tiền ổn định, nhớ không?”
“Nhớ, rồi sao?”
Đúng là Bạch Linh Miểu không chỉ một lần càu nhàu chuyện này với Lý Hỏa Vượng, cậu nghe mòn lỗ tai.
Cẩu Oa hớn hở nói:
“Lý sư huynh không thấy đây là buồn ngủ gặp được gối à? Chúng ta có thể nhờ bọn họ dạy chúng ta áp tiêu, làm tiêu sư.”
"Dù sao chúng ta sắp đi Lương Quốc, dọc đường đi vừa lúc nhận mấy món tiêu tiện đường, vừa kiếm tiền vừa chạy đi.”
“Lý sư huynh nhìn xem, đám người này mời chúng ta ăn đồ đắt tiền như vậy, chắc chắn áp tiêu kiếm được nhiều tiền, chúng ta cũng có thể kiếm tiền!”
Lý Hỏa Vượng có chút ngoài ý muốn nhìn Cẩu Oa, về kiếm tiền thì tư duy của Cẩu Oa đúng là nhanh nhạy, nhưng cậu ấy nói đúng, có thể làm chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận