Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 187: Anh Tử

Lý Hỏa Vượng kéo cô nương ở trước mắt ra sau lưng mình, nhìn Thủ Tam, gằn từng chữ:
“Ta dù chết cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy!”
“Xì!” Một giáo chúng ở bên cạnh không kiềm được xì cười: “Đừng dõng dạc thề thốt như vậy, ngươi là Tâm Tố.”
“Tâm Tố thì sao? Ta là kẻ điên nhưng không phải súc sinh không có tính người như Đan Dương Tử! Ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện giống như hắn!”
Ánh mắt của Thủ Tam cực kỳ hằn học nhìn tín đồ kia:
“Nhãn Lục, chuyện này buồn cười lắm sao? Ở trước mặt người ngoài mà không nhịn được?”
Giáo chúng kia dường như muốn nói cái gì, nhưng rất nhanh ngũ quan của hắn dính liền lại.
Không chỉ là ngũ quan, còn có khe hở bàn tay, bàn chân.
Không lâu sau, người kia biến thành một con giòi chỉ có thể vặn vẹo.
“Lấy chăn bọc hắn lại, trong một tháng không cho hắn nhận bất cứ đau đớn."
Thủ Tam nói đúng, bọn họ cực kỳ giỏi về chuyện ‘chữa bệnh’.
Người kia vừa bị nâng đi, Lý Hỏa Vượng biểu cảm nghiêm túc lại nhìn Thủ Tam.
“Tìm một chỗ ở trong hang cho ta, tự ta nghĩ biện pháp tìm ra cực độ đau đớn, ngoài ra ta cần nữ nhân này tới hầu hạ ta."
"Hừ, khẩu khí không nhỏ, lão phu không cho rằng ngươi có thể tìm được biện pháp tốt nào.”
Tuy nói vậy nhưng Thủ Tam vẫn đồng ý thỉnh cầu của Lý Hỏa Vượng, sai người đi làm.
Lý Hỏa Vượng bị mang đến một hang đá không lớn không nhỏ, tuy vách tường gồ ghề nhưng trong hang mọi thứ đầy đủ, cái gì đều có, thậm chí có luôn nhà vệ sinh.
Cô nương lúc trước đang lặng lẽ đi theo sau lưng Lý Hỏa Vượng.
Màn Thầu co ro chui ra khỏi vạt áo của Lý Hỏa Vượng, chạy vào trong hang hưng phấn ngửi khắp nơi.
Lý Hỏa Vượng biểu cảm nghiêm túc cởi trường kiếm cõng trên lưng xuống, đặt lên bàn đá.
Tuy vừa rồi thề thốt trước mặt Thủ Tam, nhưng Lý Hỏa Vượng không có manh mối gì về việc đạt thành đau đớn tận cùng trong tâm lý.
Không có cực độ đau đớn thì không thể gọi ra Ba Hủy.
Không hoàn thành điều kiện của Áo Cảnh Giáo thì bọn họ sẽ không hỗ trợ thanh trừ Đan Dương Tử, đây giống như một ngõ cụt.
Lý Hỏa Vượng liên tục vòng quanh trong hang, được một lúc thì cậu nhìn hướng thiếu nữ đứng ở cửa.
Mắt Lý Hỏa Vượng bỗng sáng rực, trong lòng nảy ra một chủ ý, thật ra có một số việc không cần phải làm theo suy nghĩ của bọn họ.
"Yên tâm, có ta ở, bọn họ không thương tổn được nàng, hãy lại đây, ta hỏi chút chuyện.” Lý Hỏa Vượng vỗ lên ghế đá bên cạnh mình.
Cô nương vẫn đứng trước cửa, bắt đầu nghẹn ngào khóc lên, tiếng khóc càng lúc càng lớn, nàng run rẩy chậm rãi ngồi xổm dưới đất.
Nghe tiếng khóc tràn ngập vô tận ủy khuất, Lý Hỏa Vượng nhẹ thở ra một hơi.
Thoạt trông nàng cho rằng mình sớm đã là người của Áo Cảnh Giáo, kết quả bị xem như công cụ ném ra lợi dụng, cảm thấy ủy khuất cũng là bình thường, đặc biệt là thoạt nhìn tuổi của nàng không lớn.
Lý Hỏa Vượng bước tới dìu nàng đến bên ghế đá, nhìn nàng nghẹn ngào, cậu xúi giục:
“Mấy người đó hoàn toàn không xem nàng là người, nàng còn định ở lại chỗ quỷ quái này sao? Không bằng giúp ta, chỉ cần nàng giúp ta đạt thành mục đích của ta, ta bảo đảm miễn là ta có thể sống rời đi thì tuyệt đối sẽ không bỏ lại nàng.”
Nghe lời này, thiếu nữ khóc thút thít trong mắt tràn ngập mờ mịt:
"Sau khi ra ngoài, ta còn có thể đi đâu chứ? Ta không có nhà, không có ... gì cả ...”
“Nhà của nàng ở đâu?” Giọng của Lý Hỏa Vượng trở nên rất nhẹ, cậu đồng cảm với cảm giác hiện tại của thiếu nữ.
“Ở trong trấn dưới núi ...”
Nghe lời này, trái tim Lý Hỏa Vượng thít chặt, trấn chết bị tàn phá kia sao, e rằng cô nương này là người sống sót hiếm hoi.
“Phụ thân của ta, mẫu thân của ta, còn có ba tỷ tỷ hai đệ đệ của ta đều mất, bọn họ chết hết rồi ...” Thiếu nữ gục mặt xuống, nước mắt không ngừng nhỏ xuống hai nắm tay siết chặt.
“Trấn đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Là người nào, hoặc nên nói là cái gì diệt toàn bộ trấn?"
Lý Hỏa Vượng đặt câu hỏi liền phản ứng lại mình nói sai, hiện tại nhắc đến việc này là rắc muối lên miệng vết thương của nàng ấy.
“Không có chỗ đi cũng không sao, đi theo ta, chỗ ta có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, mọi người cùng nhau tìm đường sống, đến lúc đó nàng có thể gia nhập vào.”
“Chúng ta có hai cô nương, vốn ít người, dương thịnh âm suy, thêm nàng vừa lúc đủ ba người, cân bằng chút.”
An ủi một lúc, thấy cảm xúc của đối phương đã ổn định, không khí cũng thoải mái chút, Lý Hỏa Vượng bèn hỏi:
“Nàng ở đây bao lâu rồi?”
Bọn họ không tín nhiệm Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng tự nhiên cũng không tín nhiệm bọn họ.
Ngã một lần khôn ra một chút, Lý Hỏa Vượng không muốn lặp lại vết xe đổ Chính Đức Tự. Lần này, Lý Hỏa Vượng không tính đi theo khuôn mẫu của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận