Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 931: Ngưu Tâm Thôn

Dưới cây to ở đầu Ngưu Tâm Thôn, Cẩu Oa bưng bát cơm, vẻ mặt đắc ý ngồi trên tảng đá lớn khoe khoang với các nông dân không có kiến thức, sinh động như thật thổi phồng khoảng thời gian trước chính mình được chứng kiến trong Thượng Kinh Thành.
Những người này cả đời trên cơ bản đều không đi nơi xa hơn thôn trăm dặm, tự nhiên là chưa thấy qua thế diện, nhất thời trầm trồ nghe Cẩu Oa nói, quên cả lùa cơm, trong đầu tưởng tượng Thượng Kinh Thành mà hắn ta kể.
Nghe đám người kia ồ à, Cẩu Oa tỏ ra phi thường hưởng thụ, cảm giác ưu việt dâng lên trong lòng.
Ngay sau đó Cẩu Oa giống như đại tướng quân xuất chinh vậy, vung mạnh tay: “Hừ, nói đi phải nói lại, Thượng Kinh Thành cũng tầm thường thôi, không đáng lọt vào mắt ta, bàn về khí phái thì phải nói đến hoàng cung nơi hoàng đế ở!”
“Cây cột, nóc nhà đều nạm vàng, dưới đất lót ngọc thạch, các ngươi suy nghĩ đi, đáng gái đến cỡ nào?”
“Ha, mấy người lung tung không được vào đó đâu, nhưng ta đã đi vào! Biết tại sao không?”
“Nhớ Sỏa Tử không? Là thủ lĩnh hương binh của Ngưu Tâm Thôn chúng ta, hiện giờ hắn là hoàng đế Đại Lương.”
“Đừng quên hắn là sư huynh của ta, Tào Tháo này cũng xem như hoàng thân quốc thích rồi đi?"
"Hừ! Buồn cười, thật sự là càng nói càng quá lố!”
Ngô phu tử nghe lén thật sự là nghe không nổi nữa.
Đối với Ngô phu tử thì thiên tử cao cao tại thượng tuyệt đối không thể bị khinh nhờn.
Lỡ có ngày ông ta trúng cử, sau thi đình sẽ thành đệ tử của thiên tử.
"Tiểu tử nhà ngươi, nói năng cẩn trọng chút. Nói ở đây thì không sao, lời này nếu bị quan nghe thấy sẽ chém đầu của ngươi!”
“Này, phu tử nhà ngươi nghĩ trong bụng có chút mực nước thì biết tuôn sao, ngươi biết cái gì!"
"Buồn cười, buồn cười! Tên đần độn kia, về sau đừng vào tư thục của ta nữa!”
“A, nực cười, Tào Tháo đại gia vào đó khi nào? Ngươi cầu xin thì ta cũng không thèm đi!”
Hai người càng cãi càng hăng, người bên cạnh vội vàng khuyên can, chung quy là không đánh nhau.
"Ài, Cẩu Oa, sư huynh của ngươi đã là hoàng đế, Thượng Kinh Thành cũng tốt như vậy, ngươi trở về làm gì?"
Cẩu Oa ngồi ở đó lùa cơm, vẻ mặt xem nhẹ nói: "Cao Trí Kiên có xin ta ở lại cùng hắn, nói Thượng Kinh Thành quá lớn, không có người nói chuyện.”
“Nhưng ta là loại người quên gốc sao? Lúc ấy ta nói với Sỏa Tử rằng: Sỏa Tử à, đừng trách sư đệ ta không màng danh lợi, đừng nói ngươi là hoàng đế, dù cho ngươi là tiên trên trời, nếu Tào Tháo này không muốn đi sẽ không đi!”
Thấy ánh mắt kính nể của người xung quanh thì vẻ mặt Cẩu Oa lộ ra một chút đắc ý, thật ra hắn ta đã sớm xem thấu.
Bộ dạng như hắn ta dù ở trong Thượng Kinh Thành cũng sẽ bị người ta trong tối ngoài sáng ghét bỏ, bị người xem thường, Cẩu Oa biết rõ so với người bình thường thì bọn họ là dị loại.
Chính mình da mặt dày không sao, nhưng chờ khi nữ nhi lớn hơn chắc chắn sẽ bị người ta từ xa ném đá, nói xấu sau lưng.
Đã vậy thì cần gì mặt dày lấy lòng người ta.
Triệu Ngũ và Xuân Tiểu Mãn cũng không muốn ở lại Thượng Kinh Thành, Cẩu Oa cảm thấy bọn họ nghĩ giống như mình.
Ít nhất Ngưu Tâm Thôn này là địa bàn của những kẻ khuyết tật như họ, không có người dám khinh thường hắn ta.
Cẩu Oa thổi phồng khoác lác trước mặt các nông dân xong tâm trạng cực kỳ thoải mái cầm bát rỗng đi hướng đại viện Bạch gia.
Mới vào cửa Cẩu Oa đã thấy Lữ Tú Tài miệng đầy mỡ từ bên trong đi ra: "Tú Tài, chào buổi sáng, ăn gì chưa?”
Lữ Tú Tài nhìn bộ dạng đắc chí của đối phương thì trong mắt tràn ngập xem thường, tên này thật là không cầu tiến tới, hễ rảnh liền chạy ra phét lác với người ta, rồi sẽ có ngày mình bỏ xa tên này.
Chờ mình thành cao nhân giống như sư phụ thì tiểu tử này chờ hối hận đi!
Thấy Tú Tài mặc kệ chính mình, Cẩu Oa cũng không phật lòng, hát nghêu ngao vào đại đường.
Cẩu Oa vừa vào đã thấy Dương Tiểu Hài cùng thê tử đang dọn dẹp bát đũa.
Qua một năm, Dương Tiểu Hài lại cao lên, có lẽ do thức ăn của Ngưu Tâm Thôn tốt, Cẩu Oa phát hiện, Dương Tiểu Hài đã cao bằng mình, trông cũng tinh thần hơn.
Cẩu Oa ném bát đũa trên bàn, hỏi:
“Sao rồi? Sỏa Tử còn chưa giúp ngươi tìm được phụ mẫu à?”
Dương Tiểu Hài lắc đầu:
“Thái giám kia kêu ta đi về chờ, đợi khi tìm được sẽ phái người đến thông báo cho ta, có thể hơi chậm.”
“Tìm hai người mà lâu như vậy vẫn chưa tìm được, làm hoàng đế cũng không lợi hại lắm.” Cẩu Oa đắc ý nói xong, chắp tay sau lưng rời khỏi.
Đợi Cẩu Oa rời đi, người phụ nữ mặt trái lê ở bên cạnh nhìn Dương Tiểu Hài:
“Không sao, đừng sốt ruột, rồi sẽ tìm được.”
“Ừ, ta không sốt ruột.”
Dương Tiểu Hài mới nói xong bỗng nhiên cảm giác được một đôi tay từ phía sau vươn ra kéo mình vào bờ ngực mềm.
Dương Tiểu Hài vùng vẫy mãi mới tránh thoát được, trước tiên là lo lắng ngước đầu nhìn xem trần nhà, ngay sau đó đỏ mặt tía tai nói với người phụ nữ ở trước mắt:
“Nàng làm gì vậy? Lý sư huynh ở trên lầu đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận