Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 437: Người mù

Ông từ định về phòng ngủ tiếp, nhưng ngẫm nghĩ kỹ, cảm thấy không yên tâm, lấy chiếu từ trong phòng trải trước cửa lớn miếu thôn, nằm xuống:
“Ài, làm vậy chắc sẽ không có ăn trộm.”
Lý Hỏa Vượng lúc nãy ở trong miếu thờ tự nhiên không thể nào bị ông từ nhốt lại, đã sớm lén lút chuồn ra, lúc này cậu đứng trên nóc nhà một bên lặng lẽ quan sát từng cử động trong miếu bên dưới.
Nhưng trừ âm thanh vừa rồi ra, tình huống khác cực kỳ bình thường.
Nếu không phải trên thư viết nơi này thật sự có dấu vết Tọa Vong Đạo tồn tại thì Lý Hỏa Vượng thậm chí cảm thấy nơi này là thôn xóm bình thường.
Nếu lúc trước trên đường đi mà ngang qua chỗ này e rằng Lý Hỏa Vượng sẽ bỏ qua luôn.
Liên tưởng âm thanh trước khi đến, Lý Hỏa Vượng nhíu chặt chân mày hơn.
"Như vậy không được, bây giờ ta cảm giác chính mình đều không đáng tin, xem ra phải để nhóm Bạch Linh Miểu tiến vào, khiến bọn họ nhìn xem có nghe âm thanh gì không.”
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng cũng không tiếp tục do dự, nhảy xuống nhà, đi ra ngoài thôn.
Thôn xóm buổi tối rất là yên lặng, trừ mơ hồ từ phương xa truyền đến tiếng chó sủa ra không có âm thanh khác.
Đường hẹp quanh co, đom đóm lập lòe bay trong bụi cỏ, Lý Hỏa Vượng bước trên con đường này, nhưng càng đi càng cảm giác được không thích hợp.
Loại cảm giác này cũng không phải cảm giác sắc bén bị người nhìn chăm chú, mà là một cảm giác rất khó tả.
Lý Hỏa Vượng nhìn qua khóe mắt không thấy có ai theo sau lưng.
“Lẽ nào có người phát hiện ra ta?”
Lý Hỏa Vượng đang đi bỗng dựa lưng vào tường đất bên cạnh, chậm rãi di chuyển đến ngã rẽ phía trước.
Lý Hỏa Vượng trong trạng thái ẩn thân di chuyển rất vững vàng nhưng không chậm chút nào, tay đã nắm chặt chuôi kiếm, tùy thời chuẩn bị chém về phía bất kỳ ai quẹo qua.
Gần, càng lúc càng gần, tim của Lý Hỏa Vượng cũng đập càng lúc càng nhanh.
Khoảnh khắc chuyển hướng, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, mím chặt môi định rút kiếm, một bức tường đất vàng ố xuất hiện ở trước mặt cậu.
Nhìn bức tường trước mặt, Lý Hỏa Vượng cảm giác như đấm vào bông gòn, cực kỳ khó chịu.
Lý Hỏa Vượng định xoay người thì bị đôi tay như làm bằng sắt kiềm chặt tại chỗ.
“Không thể nào! Ta hiện tại rõ ràng là ẩn thân! Sao người đó phát hiện ra ta được?!”
Lý Hỏa Vượng chưa kịp suy nghĩ nhiều về vấn đề này thì một giọng nói vang lên từ sau lưng cậu:
“Suỵt, đừng nhúc nhích! Dụ bọn họ thêm một lúc ... dụ ra nhiều chút nữa ...”
Âm thanh đè cực thấp này vừa thốt ra thì trái tim của Lý Hỏa Vượng muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cậu làm theo lời dặn của đối phương ở yên một chỗ, trong đầu không ngừng suy tư thân phận của người trước mặt.
“Ài, xui quá đi, lại chạy mất rồi.”
Khi Lý Hỏa Vượng cảm thấy sức lực hai bàn tay kiềm chế mình biến mất, việc đầu tiên cậu làm là xoay người nhìn về hướng người nói chuyện.
Nương chút ánh sáng yếu ớt từ đom đóm xung quanh, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một người mù.
Đây là một người mù già thân thể gầy guộc, mặc áo dài màu đen nhăn nheo, chân đi giày vải cũ kỹ, trừ giỏ trúc sau lưng ra, gậy trúc vàng vọt dùng để dò đường là đồ vật cuối cùng của ông ta.
Trên đôi mắt nhợt nhạt của ông ta là một chiếc mũ dưa hấu màu đen, dưới miệng là chòm râu dê thưa, chẳng những không làm ông ta toát ra vẻ tiên phong đạo cốt, ngược lại thêm một chút xấu xa.
Nhìn bộ dạng đó của ông ta, Lý Hỏa Vượng biết đối phương tại sao dễ dàng phát hiện ra mình, bởi vì ông ta là người mù.
Khi Lý Hỏa Vượng quan sát ông ta thì đối phương cũng đang quan sát Lý Hỏa Vượng, chẳng qua ông ta không dùng mắt mà là mũi.
“Mùi máu rất nồng, ngươi là người bên Binh Gia cử đến? Ta họ Trần, nếu bằng hữu không chê có thể gọi ta một tiếng Trần Hạt Tử, là Nhâm Tốt của Giam Thiên Tư.”
Một tấm thẻ sắt giống hệt của Lý Hỏa Vượng xuất hiện trong tay ông ta.
"Không phải, hậu bối là tu sĩ của Áo Cảnh Giáo, Nhĩ Cửu, quan quân nhu là Quý Tốt trong tư, xin chào Trần tiền bối." Lý Hỏa Vượng cũng lấy thẻ ra.
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói lời này, trên mặt đối phương lộ ra một chút hiểu rõ:
“Ồ, thì ra là đám người Áo Cảnh Giáo, nếu ngươi đã đến đây thì chắc là viện binh mà ta muốn tìm?”
Trần Hạt Tử nói xong giơ gậy liên tục gõ mặt đất, bước nhanh ra ngoài thôn.
"Đi đi, vừa đi vừa nói, ta đến sớm hơn ngươi, một ít sự tình có thể trước tiên nói cho ngươi biết.”
Nhìn bóng lưng của Trần Hạt Tử, Lý Hỏa Vượng mỉm cười đi theo sau lưng.
"Trần tiền bối, lúc trước chỗ này đều do tiền bối xử lý à? Có thể báo cho biết thôn này rốt cuộc bị gì được không? Lúc nãy tiền bối nói chúng nó là thứ gì?”
"Không hiểu đó là cái gì, nên mới tìm biện pháp xác định. Ta chỉ biết đám đó có thể di động trong đất, vừa rồi chúng nó nhìn thấy ngươi nên định xuống tay với ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận