Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 451: Tâm Tố (1)

“Ài, nếu có thể trở về lúc ấy thì tốt biết mấy.”
“Nhưng ta đã gia nhập Giam Thiên Tư, chuỗi ngày ăn bữa hôm lo bữa mai đã qua, kế tiếp khẳng định càng ngày càng tốt đẹp, một ngày nào đó ta muốn sống sướng hơn hiện tại!”
Trong mơ màng, Thác Bạt Đan Thanh choàng vai Lý Hỏa Vượng, dựa vào bệ cửa sổ nhìn Ngân Lăng Thành yên tĩnh ngoài khung cửa sổ, âm thanh mang theo một chút cảm khái nói:
“Hiền đệ, hãy nhìn Ngân Lăng Thành này xinh đẹp biết bao? Kỹ nữ ở đây cũng xinh đẹp! Nói thật, ta đến đây chưa được mấy lần."
"Thác Bạt huynh, vậy ta xin lỗi, tạ phạt ba ly. Ta hại Thác Bạt huynh chạy ngược chạy xuôi!" Lý Hỏa Vượng uống say nói ngọng, đôi khi cậu không biết mình đang nói gì.
“Ngươi xin lỗi làm gì, nói vớ vẩn cái gì, ta chỉ là đúng dịp đi ngang qua, không phải chuyên môn vì tiểu tử nhà ngươi. Ngươi đoán xem, đoán trước đó ca ca làm gì?”
“Sao mà đoán được? Thác Bạt huynh ... hức, huynh nhìn xem có phải trời sắp sáng? Hôm nay tạm dừng uống ở đây nhé?”
Nghe Lý Hỏa Vượng không chịu tiếp lời của mình, Thác Bạt Đan Thanh rất là bất mãn: “Ngươi lại đây, ta cho ngươi xem một bảo bối tốt, cho tiểu tử nhà ngươi mở mang tầm mắt!”
Thác Bạt Đan Thanh kéo Lý Hỏa Vượng quay lại cạnh bàn, té ngã xuống đất, lục lọi túi vàng rách mướp của mình.
Rất nhanh, đầu đàn ông và đống nội tạng máu thịt nhầy nhụa bị Thác Bạt Đan Thanh lôi ra khỏi túi vải:
“A?” Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn."Thác Bạt huynh, đây là cái gì?"
“He he, không biết phải không? Đây là ta và Ký Tướng đại nhân cố ý vào sâu trong Thất Huyện bắt Tâm Tố!”
Lời này thốt ra, ảo giác Hồng Trung ở bên cạnh bỗng nhiên cười lớn, hắn cười rất vui, cười cong lưng muốn nín thở.
"Ha ha ha!" Tiếng cười to của Hồng Trung không ngừng quanh quẩn bên người Lý Hỏa Vượng: "Tâm Tố đấy, Lý Hỏa Vượng, ha ha ha ha!"
Lý Hỏa Vượng cầm cái ly trong tay, kinh ngạc ngồi ở đó nhìn nửa thi thể trong tay Thác Bạt Đan Thanh ở bên cạnh, nhìn đầu người chết và nội tạng dính liền ở bên dưới.
Khựng một hồi lâu, mắt Lý Hỏa Vượng trừng to, biểu cảm chấn động từ từ xuất hiện trên mặt cậu: "Thì ra đây chính là ... Tâm Tố ... ".
Giờ phút này nắm tay dưới bàn của Lý Hỏa Vượng siết chặt, nhưng trên mặt thì không biểu lộ gì.
Thác Bạt Đan Thanh say khướt thấy biểu cảm kinh ngạc của Lý Hỏa Vượng thì rất hài lòng, đắc ý nói: "Thế nào? Chưa từng thấy qua đúng không? Không dối gạt ngươi, ca ca đây cũng là lần đầu tiên gặp được Tâm Tố còn sống!"
Lý Hỏa Vượng run rẩy đưa tay tới, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Tâm Tố.
Đó là một người đàn ông trung niên mặt chữ điền, từ dáng vẻ thì khoảng chừng bốn mươi tuổi, để râu quai nón.
Nếu nhìn sơ qua thì chính là gương mặt của người bình thường, nhưng ngũ quan của gương mặt cực kỳ vặn vẹo, phẫn nộ và tuyệt vọng đông lại theo cái chết.
Lý Hỏa Vượng hiểu rất rõ đau đớn thể xác và tinh thần của bản thân, cậu biết, chỉ trong tình huống cực kỳ đau đớn mới có vẻ mặt như thế khi chết đi, cái người có thân phận giống như cậu này lúc trước đã chết rất thảm.
"Nè nè nè, đủ rồi, chạm vào là được rồi, theo lý thì bảo bối này ngươi không có tư cách xem đâu, cho ngươi xem trộm một chút đã là phá lệ lắm rồi, đây chính là thiên linh địa bảo cần phải nhập vào quốc khố."
Thác Bạt Đan Thanh bảo vệ Tâm Tố, nhét vào trong chiếc bao vải rách nát của mình.
Lý Hỏa Vượng giống như tượng gỗ máy móc giơ cánh tay lên, rót rượu trong chén vào miệng, sau đó biểu cảm và tay chân dần dần thả lỏng: "Thác Bạt huynh, Tâm Tố này ... sao chỉ còn lại đầu và nội tạng thôi vậy?"
Lời này giống như chạm vào tim Thác Bạt Đan Thanh, hắn lập tức ảo não vỗ bàn một cái.
"Ài! Vốn định để còn sống, Tâm Tố sống hữu dụng hơn chết, nhưng ngươi đoán coi thế nào? Lúc ta và Ký Tướng đại nhân gần tới biên quan thì lại bị người ta chặn cướp! Bọn ta dốc hết toàn lực, cuối cùng mới cướp lại được một chút như thế. Đúng là quá đáng tiếc."
Lý Hỏa Vượng gật đầu, men say từ từ giấu đi biểu cảm khiếp sợ trên gương mặt cậu: "Ài, Thác Bạt huynh, đúng là đáng tiếc, nếu Tâm Tố còn sống thì tốt rồi, ta nghe nói Mê Võng trong đầu Tâm Tố rất hữu dụng."
Thác Bạt Đan Thanh tiếp tục khoe khoang: "Đâu chỉ vậy! Phần nào trên cơ thể Tâm Tố cũng đều là bảo bối! Nhĩ lão đệ, xương thịt của Tâm Tố, còn có tim gan, tất cả đều là vật liệu hiếm có!"
"Ta đã nói với ngươi rồi, Ký Tướng đại nhân có một món pháp khí lợi hại được chế tạo từ chiêu tài của Tâm Tố, có thể bất ngờ làm thần thức người khác rơi vào Mê Võng mà không kịp đề phòng, nghe nói có người ra giá hai trăm năm dương thọ nhưng không chịu bán!"
"Chiêu tài?"
"Chiêu tài chính là đầu lưỡi, đầu lưỡi chính là chiêu tài, mấy từ văn hoa này mà cũng không hiểu sao, Nhĩ lão đệ à, ngươi còn phải học thêm nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận