Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1503: Tháp (2)

Hoảng sợ trong đầu cuối cùng vẫn là mất kiểm soát hiện ra trong óc hắn: “Tại sao kêu ta tỉnh lại? Ta rõ ràng là tỉnh! Chẳng lẽ hiện tại ta ở trong mộng ư?”
"Hỏa Vượng, anh không sao chứ? Có chuyện gì vậy? Bạch Ngọc Kinh xảy ra chuyện gì à?"
Dương Na lo lắng đi về phía trước, nhưng lập tức bị Dịch Đông Lai ngăn lại: “Không sao đâu, để tôi cho.”
Dịch Đông Lai đẩy kính trên mặt lên, đi tới trước mặt Lý Hỏa Vượng: “Lý Hỏa Vượng, tôi biết cậu nhất định đã nghe được cái gì, nhưng đừng quên cậu có bệnh, cậu mắc bệnh tâm thần nặng, nghe ảo và thấy ảo là chuyện rất bình thường."
"Những gì cậu nghe thấy và điều đang suy nghĩ đều có thể là giả."
"Vậy sao? Hai lần ảo giác giống y như đúc? Anh có tin được không? Còn nữa, ta không bệnh! Ta chỉ là tạm thời bị nhốt trong kẽ hở của hai thế giới!” Lý Hỏa Vượng nói xong luồn tay vào ngực.
Dịch Đông Lai nhẹ thở ra một hơi, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ, trong lòng châm chước rồi nói:
“Tôi nhớ đã nói với cậu mấy chuyện này rồi, nhưng dù cậu nói là sự thật thì cậu vẫn là Tư Mệnh có bệnh tâm thần.”
“Còn nhớ lúc ở khu nhà tù Bạch Tháp không? Cậu thật sự bị bệnh, điểm này là không thể nghi ngờ."
"Có bệnh thì cần tiến hành trị liệu, cậu tốn bao nhiêu công sức tìm tôi đến không phải chỉ là để chữa bệnh thôi sao?"
Lý Hỏa Vượng nghe xong, sững sờ suy nghĩ một lát, những suy nghĩ rất chắc chắn trong đầu đột nhiên trở nên bất ổn.
Lý Hỏa Vượng lại liếc nhìn những người khác ở cửa, chậm rãi bước từ cửa sổ đến chỗ cái ghế, ngồi xuống.
Hiện tại bày ra trước mắt Lý Hỏa Vượng là hai loại khả năng, một loại là giả, là ảo giác của hắn, cái này thì không cần nói nhiều, một khả năng khác là sự thật, cái này sẽ là một vấn đề lớn.
Nhưng đối với Lý Hỏa Vượng hiện tại, hắn đã có cách phân biệt âm thanh đó là thật hay giả.
"Được rồi, Dịch bác sĩ, ta tạm gác vấn đề này sang một bên. Ta sẽ tiếp nhận việc điều trị của anh trước, nếu sau khi chữa bệnh mà loại âm thanh này còn tồn tại! Vậy chứng minh âm thanh này khẳng định có vấn đề!"
Nói xong, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về hướng Triệu Sương Điểm:
“Làm phiền đi ra ngoài trông chừng giúp ta, ta không sợ gì, chỉ sợ đây là Phúc Sinh Thiên giở trò.”
Bây giờ người duy nhất có mối hận lớn với hắn chính là Tư Mệnh của Phúc Sinh Thiên, Thiên Đạo do Tư Mệnh của Phúc Sinh Thiên điều khiển rất kỳ quái, Lý Hỏa Vượng khó tránh khỏi phỏng đoán đây là âm mưu của bọn họ, bọn họ muốn thông qua biện pháp như thế ép điên hắn.
"Nhưng nếu giọng nói này là thật thì ... " Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng trở nên rối rắm, tâm tình rất bức bối.
“Nếu những điều này đều là giả thì tất cả những gì ta làm còn có ý nghĩa không?” Trong óc Lý Hỏa Vượng dâng tràn cảm giác vô lực.
"Không được ...! Ổn định, ta nhất định phải ổn định, hiện tại không phải lúc nghĩ những điều này, mặc kệ thế nào ta trước hết thoát khỏi ảnh hưởng của Phúc Sinh Thiên đã!”
“Ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc! Dù có phải đối mặt với điều gì tiếp theo đi chăng nữa!”
Lý Hỏa Vượng hít sâu vài hơi, lấy lại bình tĩnh nói: "Những người khác xin mời ra ngoài, ta cần được điều trị.”
Những người khác lục tục rời đi, nhưng lúc Dương Na định rời đi thì bị Lý Hỏa Vượng ngăn lại: “Na Na, đừng đi, hãy tạm ở lại đây.”
Tình huống này còn có một loại khả năng, tất cả đều là trò bịp của Dịch Đông Lai, anh ta ôm hận vì bị Lý Hỏa Vượng bắt cóc.
Tuy rằng khả năng này cực kỳ nhỏ, nhưng Lý Hỏa Vượng không dám có chút sơ ý.
"Na Na, giúp ta nhìn chằm chằm Dịch bác sĩ, nếu anh ta có cái gì lạ thường, hãy lập tức đánh thức ta." Lý Hỏa Vượng kéo Dương Na đi tới một góc phòng, nhỏ giọng dặn dò.
“Biết rồi.” Dương Na nhẹ gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khẩu súng lục phía sau lưng.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại ba người, việc chữa trị của Dịch Đông Lai lại bắt đầu: “Lý Hỏa Vượng, hiện tại hãy nhắm mắt lại, bình tĩnh, toàn tâm toàn ý cảm nhận miêu tả của tôi.”
Lý Hỏa Vượng làm theo, hắn cố gắng hết sức bình phục tâm trạng, tư duy đi theo miêu tả của Dịch Đông Lai dần hạ xuống.”
"Hiện tại, có thể tưởng tượng cậu đứng trên một bảo tháp, chuẩn bị xuống cầu thang quay về mặt cỏ, cầu thang này có mười nấc, tôi sẽ dẫn cậu xuống từng bậc, mỗi khi đi xuống dưới một bước thì cậu sẽ đi vào trạng thái thôi miên càng sâu, mỗi khi đi xuống dưới một bước, cậu sẽ đi vào càng sâu trạng thái thôi miên, thân thể cậu sẽ càng nhẹ nhàng, càng thoải mái, trong lòng sẽ càng yên tĩnh, an tường ... ".
Lý Hỏa Vượng đứng trên bảo tháp, từng bước một đi xuống dưới, đi hướng mặt cỏ. Khi hắn đứng trên bãi cỏ xanh với ánh nắng tươi sáng, cảm giác tâm trạng của mình khá hơn nhiều.
Cả bãi cỏ tràn ngập tiếng chim hót và hoa thơm, Lý Hỏa Vượng thậm chí còn muốn ở đó mãi mãi.
Nhưng cuối cùng hắn di chuyển, dọc theo bãi cỏ xanh đi tiếp, không biết đi được bao lâu, trước mặt hắn hiện ra hai con đường dẫn vào rừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận