Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 260: Tâm Tố (1)

Nhưng Đan Dương Tử nhìn thấy người vào hang không phải bản thể, mà là một nữ nhân mặc đồ rất kỳ lạ.
Hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, từng ăn, từng thấy vật lạ, nhưng chưa thấy nữ nhân ở nơi nào ăn mặc kiểu này.
Y phục giống lụa, nách kẹp một cái hộp vuông kỳ lạ, búi tóc.
Ước chừng nàng hơn bốn mươi tuổi, mặt tròn, mắt to, tóc ngắn, bộ dạng hơi mệt mỏi.
“Người này có lai lịch gì? Hai câu nói vừa rồi nàng ấy mắng ta? Đến đây ngay lúc then chốt này, chẳng lẽ là kẻ thù cũ của ta?”
Trong khi Đan Dương Tử phỏng đoán lung tung thì thấy nữ nhân mỉm cười xin lỗi mình:
“Con ngoan, bởi vì bệnh viện cần xử lý một vài thủ tục nên mẹ đến muộn, vết thương ngoài da của con đã lành, nên mẹ với cha tìm bệnh viện mới cho con.”
Vừa dứt lời, Đan Dương Tử liền trông thấy động đá vôi sáng trưng nhanh chóng sụp đổ đổi màu, sắc trắng chói mắt nhanh chóng chiếm đầy.
Đan Dương Tử vốn đứng trong hang trên người nhanh chóng tăng thêm vài thứ.
Khi Đan Dương Tử khôi phục tinh thần thì thấy cánh tay trái đã đứt của mình lại mọc ra.
Đan Dương Tử định nhúc nhích lại ngạc nhiên phát hiện chính mình cư nhiên bị nhốt trên một chiếc giường sắt, vải rộng khó đứt trói chặt tứ chi của hắn, khiến hắn căn bản không thể động một ly.
Đan Dương Tử không ngừng kháp quyết niệm chú, hoặc dùng thần thông khác nhưng phát hiện không có bất cứ tác dụng gì.
Hiện tại Đan Dương Tử thành con heo nằm trên thớt gỗ mặc người giết.
Loại cảm giác này khiến hắn cảm giác nhận được sỉ nhục to lớn, từ khi lên mười tuổi cướp thanh đao gãy giết người thì Đan Dương Tử chưa từng rơi vào hoàn cảnh giống như vậy.
"Là ai! Rốt cuộc là ai dùng thuật che mắt với bản Tiên?”
Mọi thứ xa lạ khiến Đan Dương Tử biểu cảm vặn vẹo hét to với nữ nhân ở trước mặt.
"Ta mặc kệ ngươi là ai! Ngươi chờ đấy! Chờ bản thể của ta trở về, các ngươi đều phải chết!" Đan Dương Tử nghiến răng nghiến lợi rít gào.
Đan Dương Tử lập tức trông thấy tiểu nương tử kia bị dọa sợ, chạy ra ngoài.
"Bác sĩ! Bác sĩ nhanh lên, con trai của tôi có chuyện rồi!”
Thừa dịp cơ hội này, Đan Dương Tử kéo mạnh hai tay nhưng vẫn không nhúc nhích chút nào, sắc mặt hắn lúc đen lúc trắng nhìn quét mọi người hỗn loạn.
"Tọa Vong Đạo! Có lẽ là bọn họ! Cũng giỏi đấy, đám lừa đảo kia không chỉ có sáu người, còn lén giấu mấy người khác chờ tập kích bản Đạo gia!"
Không lâu sau, Đan Dương Tử nhìn thấy tiểu nương tử kia lại trở về, bên người đi theo hai người đàn ông mặc áo khoác trắng.
"Ba người? Ba người này nhốt ta nhưng không xuống tay, bọn họ rốt cuộc có mục đích gì?”
Trong khi Đan Dương Tử suy đoán ý tưởng của ba người trước mắt, một vị bác sĩ nói chuyện.
"Tiểu Lý, cậu hãy nhìn xem bà ấy là gì của cậu?”
Một bác sĩ đeo mắt kính hình tròn dùng bút chỉ hướng Tôn Hiểu Cầm.
Giờ phút này Đan Dương Tử cũng bình tĩnh lại:
"Nói đi, các ngươi rốt cuộc là do ai phái tới? Vì quấy nhiễu bản Đạo gia thành Tiên, đã theo ta từ khi nào?”
Bác sĩ nghe lời nói hoang đường đó dường như không kinh ngạc, bình tĩnh gật đầu, cầm bút ghi chép gì đó trong sổ.
“Vậy cậu nhớ tên của mình là gì không?”
Đan Dương Tử nghe hiểu câu này, bắt đầu thay đổi sách lược, âm thanh trầm trọng nói:
“Quan chủ Thanh Phong Quan Đan Dương Tử, ngay cả ta là ai đều không biết mà dám ra tay? Vị đạo hữu này, ngươi đến từ môn nào phái nào?"
"Bản Đạo gia sống nửa đời người, vào Nam ra Bắc đi khắp chốn, quen nhiều người, có lẽ trưởng bối của ngươi là bằng hữu của ta, thả ta ra, chỉ cần bản Đạo gia cuối cùng thành Tiên thì không thiếu chỗ tốt cho các ngươi.”
Tôn Hiểu Cầm nghe lời này thì sốt ruột mở miệng nói:
“Con trai, đang nói mê sảng gì vậy? Con không phải Đan Dương Tử, con là Lý Hỏa Vượng!”
"Lý Hỏa Vượng?" Mắt Đan Dương Tử dần mờ mịt, ngay sau đó hắn lại bỗng nhiên lắc đầu.
"Không đúng! Căn bản không có Lý Hỏa Vượng! Trước đến giờ đều chỉ có Đan Dương Tử! Những cái này đều là giả! Từ đầu tới đuôi đều là tâm ma của bản Đạo gia, là Tam Thi của bản Đạo gia!”
Tôn Hiểu Cầm sốt ruột còn muốn nói vài điều, lại bị bác sĩ dùng tay ngăn cản:
“Bà Tôn, xin hãy kiềm chế cảm xúc, có ổn hay không hãy chờ chúng tôi hỏi xong đã.”
Nghe lời này, Tôn Hiểu Cầm hai tay nắm chặt túi xách của mình gật đầu, cố chịu đựng trong lòng lo lắng lùi lại góc tường.
Hai vị bác sĩ nhìn thiếu niên trước mặt, giao lưu một lúc, xác định sách lược, bắt đầu hỏi các câu hỏi.
Bác sĩ kéo ghế qua, ngồi xuống cạnh giường Lý Hỏa Vượng, gác chéo chân:
“Tốt lắm Đan Dương Tử, có thể cho tôi hỏi một chuyện không? Một cộng một bằng mấy?”
Nghe người mặc áo khoác trắng hỏi, Đan Dương Tử thầm khó hiểu tại sao đối phương bắt đầu nói dối.
Nhưng Đan Dương Tử thích nghe đối phương nói linh tinh, chỉ cần câu giờ đến khi bản thể trở về là hắn thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận