Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 545: Đàn ông (1)

Nhưng lời này lập tức khiến Lý Hỏa Vượng cảnh giác, tim rớt cái bịch, cậu nhìn về hướng người khác mở miệng nói:
“Không lẽ còn một Tâm Trọc nữa?”
Lời này khiến không khí trong phòng trở nên hơi nặng nề.
“Mợ nó, sợ cái gì! Lão tử mà sợ Tâm Trọc chó chết này à? Nếu không phải thứ này khó tìm như chuột trốn mèo thì một mình ta có thể đánh ba đứa nó!” Lời của Thân Đồ Cương khiến sắc mặt của người khác hồng hào trở lại.
“Nói đúng, cùng lắm thì chúng ta còn có Nhĩ Cửu hiền đệ, Tâm Trọc vô dụng với hắn.” Thác Bạt Đan Thanh cười tủm tỉm, thân thiết vỗ vai Lý Hỏa Vượng.
Đoàn người tiếp tục ra ngoài thôn, mãi khi sắp đến đầu thôn vẫn không có ngoài ý muốn xuất hiện, điều này khiến Lý Hỏa Vượng có thời gian quan tâm Hồng Đại luôn yên lặng.
“Sao vậy Hồng huynh? Đều tìm được đường sống trong chỗ chết mà sao trên mặt chẳng có nụ cười gì vậy?”
Nhớ lúc trước Hồng Đại bị ném ra làm lá chắn, nếu không thì hắn không trở về được.
Hồng Đại môi tái nhợt dường như cố nặn nụ cười nhưng bất lực.
Giọng Hồng Đại khàn khàn nói:
“Nhiều người, bên trong có quá nhiều người.”
“Cái gì nhiều người?”
Hồng Đại nhìn chằm chằm Tâm Trọc trên lưng Lý Hỏa Vượng:
“Nghiệp chướng trong lòng Tâm Trọc ảnh hưởng nhiều nhất không phải người khác, mà là chính nàng."
"Bên trong rất nhiều người là kẻ địch của Tâm Trọc, nhưng cũng có không ít là người nhà và bằng hữu tốt của Tâm Trọc, bọn họ nói cho ta, lúc gặp nguy hiểm Tâm Trọc liền giấu bọn họ đi, giấu trong nghiệp chướng của mình.”
“Vốn định lúc an toàn sẽ thả ra, nhưng Tâm Trọc đã quên, quên sạch.”
“Ban đầu Tâm Trọc còn có thể khống chế, nhưng càng về sau Tâm Trọc càng mất kiểm soát giấu ký ức của mình, giấu tuổi tác, giấu cả giới tính của mình.”
“Thậm chí có thể nói Tâm Trọc này một canh giờ trước và một canh giờ sau hoàn toàn là hai người!"
"Bên trong ... sống rất thảm.” Hồng Đại thổn thức nói tiếp.
“Trong nghiệp chướng của Tâm Trọc thì muốn chết không được, muốn sống cũng không thể, đói không chết, buồn ngủ không chết, mỗi ngày phải chịu đựng hành hạ đói và buồn ngủ, cứ như thế mãi giày vò, mãi giày vò ...”
“Ngươi biết không? Thấy ta tiến vào, phụ thân của nàng nói với ta rằng thật ra không trách khuê nữ của mình, cảm thấy ở bên trong chịu đựng hành hạ ít nhất chứng minh khuê nữ còn sống."
Hồng Đại nói xong những lời này thì cực kỳ phiền muộn thở dài một hơi, thoạt trông bị nhốt ở trong đó kích thích cảm xúc của hắn khá nhiều.
Nghe xong lời Hồng Đại nói, trái tim của Lý Hỏa Vượng thật lâu không thể bình tĩnh.
Lý Hỏa Vượng nâng tay lên, chuyển Tâm Trọc từ sau lưng ra trước ngực, biểu cảm cực kỳ phức tạp nhìn người này.
“Nếu ý thức của nàng vẫn còn chắc cũng không muốn hành hạ người nhà và bằng hữu như vậy.”
Ngẫm lại thì đáng thương nhất là chính Tâm Trọc, hành động vô ý thức của nàng lại hành hạ tất cả người trong tầm mắt.
So với nàng, Mê Võng của Tâm Tố của cậu dường như tốt hơn nhiều.
"Đạo sĩ, nàng quá thảm, chúng ta hãy thả nàng đi.” Hòa thượng đến gần, biểu cảm đau lòng nói.
Lý Hỏa Vượng nhẹ thở ra một hơi, nhưng mà lại lắc đầu."Không thể thả, tạm không nói đến sự tồn tại của nàng liên quan đến chúng ta có thể lấy được tình báo của Tọa Vong Đạo hay không, càng quan trọng là, ngươi thả nàng càng hại chết nhiều người hơn, ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?"
Dù Tâm Trọc không có lòng hại người, nhưng nhìn chăm chú đã tổn thương đến người khác, nếu Lý Hỏa Vượng không đoán sai thì thôn này trước kia hẳn là đông người, bây giờ người đi đâu rồi thì tự hiểu.
Nghe lời này, biểu cảm trên mặt hòa thượng tràn ngập rối rắm, ông chỉ muốn làm việc thiện, nhưng khi hai việc thiện phát sinh xung đột thì ông thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
Trước kia Lý Hỏa Vượng cảm thấy Giam Thiên Tư đối phó Tâm Tố tại sao ác độc như vậy.
Nhưng sau khi nhìn thấy hành vi và năng lực của Tâm Trọc thì Lý Hỏa Vượng đã hiểu tại sao bọn họ làm như vậy.
Không nói chuyện khác, về việc này thì xác thực là bảo hộ thiên hạ thương sinh.
Tâm Trọc như người này, Tâm Tố như cậu thật sự quá nguy hiểm, trong lúc vô ý thì sẽ chọc họa to lớn.
Thác Bạt Đan Thanh ngạc nhiên nhìn Lý Hỏa Vượng chằm chằm:
"Nhĩ hiền đệ? Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Lý Hỏa Vượng chớp chớp mắt, dùng tay vỗ bụng của mình:
“Ta đang nói chuyện với Nguyên Anh.”
Khoảng thời gian kế tiếp không ai nói chuyện, mọi người đều thu hồi vũ khí, biểu cảm thả lỏng hơn.
Thân Đồ Cương ngáp dài vươn vai.
Khi Lý Hỏa Vượng đi hướng sâu trong thôn trại, Thác Bạt Đan Thanh cầm hai hột đào lớn đến gần cậu, cố ý kéo cậu tụt lại xa chút, nét mặt có chút khẩn trương đè thấp giọng.
"Nhĩ hiền đệ, ca ca tiết lộ cho ngươi, nếu sau khi Ký Tướng về Thượng Kinh mà mười ngày nửa tháng không động tĩnh gì, vậy chúng ta cùng nhau kết bạn đi Thanh Khâu tránh sóng gió đi, dù sao đi đâu làm việc đều như nhau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận