Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 757: Dương Na (1)

“Con nhìn thấy chưa? Đây chính là Lý Hỏa Vượng mà con ngày nhớ đêm mong! Rốt cuộc con muốn chấp mê bất ngộ bao lâu?”
Lời nói vừa dứt, Dương Na lập tức ôm lấy miệng, ngồi sụp xuống uất nghẹn khóc hu hu.
Nhìn thấy cảnh tượng này Lý Hỏa Vượng trong lòng run lên: "Không, ta không thể bị bên này quấy nhiễu, ta tạm thời vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cái này khẳng định là giả, làm gì có chuyện ta vừa tỉnh táo, Dương Na liền xuất hiện! Đúng, không sai. Bên này chính là giả, Dương Na này cũng là giả!”
“Hai người bọn họ xuất hiện xem ra bên kia có người tới rồi! Hai người? Chẳng lẽ là Miểu Miểu và Lý Tuế.”
“Miểu Miểu? Lý Tuế? Là các ngươi sao? Nếu phải, cho ta chút phản ứng!” Lý Hỏa Vượng hét với hai người bên ngoài lưới sắt.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng lớn tiếng hét như vậy, cha của Dương Na mạnh mẽ kéo Dương Na chuẩn bị rời đi.
“Lần này con có thể chết tâm rồi chứ! Đi thôi! Sau này hoàn toàn buông xuống Lý Hỏa Vượng, đừng bao giờ nghĩ đến nó nữa, cũng đừng gặp nó nữa!"
Nhìn Dương Na dần dần rời xa mình, ý nghĩ khác hoàn toàn ngược lại với trước đây không cách nào đè nén nổi toát ra từ trong lòng hắn.
“Không, không được! Bên này là khẳng định là thật, tương lai ta muốn tu chân! Hoàn toàn biến bên này thành thật, như vậy Dương Na này nhất định cũng là thật! Cô ấy là thật! Ta không thể để cô ấy đi như vậy!”
Hai loại ý nghĩ hoàn toàn tương phản ở trong đầu Lý Hỏa Vượng không ngừng va chạm, điều này làm cho biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dần dần thống khổ, hắn nắm chặt nắm đấm, dùng sức đánh vào đầu mình như phát điên: “A a a a!”
“Đúng là một thằng điên từ đầu đến chân!” Cha của Dương Na nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng đang cuồng loạn đằng xa, vẻ chán ghét trên mặt càng nặng, cũng bởi vì hắn, con gái mình mới biến thành dáng vẻ như hiện giờ.
Ngay sau đó, ông ta đưa tay túm cánh tay gầy gò của Dương Na, chuẩn bị cưỡng ép kéo cô quay lại con đường cũ.
Trơ mắt nhìn hai người đằng xa càng lúc càng đi xa, Lý Hỏa Vượng hai mắt đầy tơ máu lảo đảo nhào tới lưới sắt: “Sẽ quay đầu lại! Đúng, không sai! Bọn họ lập tức sẽ quay đầu lại!”
Lý Hỏa Vượng trợn tròn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng hai người kia, dùng hết toàn lực khống chế tiên thiên nhất khí không thể cảm nhận được trong cơ thể!
“Quay đầu lại! Quay đầu lại! Mau quay đầu lại a!” Khi khuôn mặt Lý Hỏa Vượng không ngừng ép về phía trước, lưới sắt đan xen lẫn nhau siết khuôn mặt dữ tợn của hắn thành từng khối từng khối hình thoi.
Khi nhìn thấy Dương Na giãy giụa thoát khỏi bàn tay to lớn của cha, lệ rơi đầy mặt chạy về phía mình, khóe miệng Lý Hỏa Vượng hơi nhếch lên, hắn nở nụ cười: “Ha ha ha! Hữu dụng! Ta có thể tu chân ở thế giới bên này rồi!”
Nhìn Dương Na rơi lệ trước mắt, giờ phút này trong lòng Lý Hỏa Vượng chưa từng vui mừng như thế, biện pháp mình nghĩ ra đã thành công!
Đưa tay nắm lấy bàn tay gầy gò của cô, giọng nói của Lý Hỏa Vượng mang theo sự run rẩy: "Dương Na, em chờ anh! Cho anh ba năm! Không! Hai năm! Chỉ cần cho anh thêm thời gian hai năm nữa! Mọi thứ đều sẽ trở về lúc tốt đẹp như khi chúng ta còn đi học!"”.
Dương Na dùng sức lắc đầu, mái tóc đen nhánh dính trên mặt theo nước mắt của cô.
Bỗng nhiên cô cảm thấy nửa người dưới của mình nhẹ bẫng, thì ra là bị cha vác cả người trên vai, chuẩn bị kéo ra khỏi lưới sắt.
“Con rốt cuộc còn muốn chấp mê bất ngộ đến bao giờ! Không thấy nó hoàn toàn điên rồi sao? Con còn không chịu quên nó, bệnh của con sao có thể khỏi được chứ! Cuộc đời con sắp bị thằng này hủy hết rồi!”
Nhưng mặc kệ ông ta lôi kéo thế nào, tay hai người vẫn cứ nắm chặt vào nhau.
Dương Na rơi nước mắt dùng hết sức lực toàn thân, ghé đầu qua đó, cách tấm lưới sắt lạnh lẽo, hôn lên đôi môi nứt nẻ của Lý Hỏa Vượng.
Cảm nhận được sự mềm mại giữa đôi môi, Lý Hỏa Vượng dường như trong chốc lát trở về mái nhà của buổi hoàng hôn ngày đó.
Hắn vô cùng khát khao không cần suy nghĩ chuyện gì khác nữa, dừng lại ở khoảnh khắc này đến vĩnh viễn.
Nhưng điều này đã được định sẵn là không thể nào, khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy bởi vì lôi kéo mà cái eo thon gầy quắt của Dương Na gần như sắp gãy, trong lòng hắn đột nhiên đau nhói, vội vã buông hai tay đang nắm chặt ra.
“Dương Na! Trở về sống cho tốt, hai năm! Sau hai năm anh sẽ đi tìm em!” Lý Hỏa Vượng lớn tiếng hét tới bên đó.
Mà Dương Na nằm rạp trên lưng cha mình cuối cùng cũng khóc thành tiếng, tiếng khóc xé ruột xé gan.
Đợi khi Dương Na lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của mình, Lý Hỏa Vượng mới chậm rãi ngừng hét.
Ngơ ngác nhìn rất lâu, hắn thở ra một hơi, hai tay nắm vào lưới sắt trước mặt, chống đỡ đứng dậy.
Ngay khi hắn xoay người lại chuẩn bị nhặt chổi trên mặt đất lên một lần nữa, liền nhìn thấy Tôn Hiểu Cầm dẫn theo một bác sĩ ba hộ lý đứng ở nơi đó, nhìn qua dường như bọn họ đều chứng kiến tất cả những gì vừa xảy ra trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận