Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 668: Điện

Khi Lý Hỏa Vượng vô cùng đau khổ nhìn Gia Cát Uyên dần dần mất đi sinh cơ, hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kích động nhào lên:
“Gia Cát huynh, ta bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp! Ngươi còn đường cứu, còn đường cứu!”
Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa giơ hai tay nổi gân xanh bóp cổ Gia Cát Uyên, không ngừng siết chặt.
Lý Hỏa Vượng nhìn Gia Cát Uyên vô thần xem hướng mình, hắn dốc hết sức lực kề bên tai Gia Cát Uyên, run rẩy nhỏ giọng nói:
“Gia Cát huynh, ta từng giết một số người, hoặc vài người chết bên cạnh ta, dường như vì nguyên nhân gì đó mà bọn họ biến thành ảo giác ở bên cạnh ta! Có lẽ ngươi cũng sẽ như vậy!”
"Chỉ cần ngươi có thể biến thành ảo giác, chờ ta tu chân thành công nhất định sẽ khiến ngươi từ hư hóa thực!”
Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa siết chặt hai tay, cuối cùng dùng sức quá độ bẻ rớt đầu của Gia Cát Uyên.
Lý Hỏa Vượng quỳ dưới đất ôm đầu của Gia Cát Uyên, mờ mịt nhìn bốn phía. Kim Sơn Trảo, hòa thượng, Hồng Trung, Bành Long Đằng, bốn ảo giác không nhiều không thiếu, Gia Cát Uyên cũng không có lại xuất hiện.
Gia Cát Uyên không biến thành ảo giác, tức là hắn ta đã chết thật.
Môi Lý Hỏa Vượng nhợt nhạt run nhẹ, hắn ôm đầu của Gia Cát Uyên, nửa người trên dần cong lên, tay trái thiếu hai ngón run rẩy nắm chặt đấm mạnh xuống đất.
Nền đất rắn chắc dần bị đấm nứt, máu loãng tràn ra từ miệng vết thương của Lý Hỏa Vượng bắn tung tóe.
Nhưng dù trút ra dữ dội cỡ nào cũng vô ích, Gia Cát Uyên đã chết, chết thì không về được. Nước mắt của Lý Hỏa Vượng không ngừng nhỏ xuống mái tóc của Gia Cát Uyên bị hắn ôm vào ngực.
Tại sao? Tại sao ở thế giới này gặp mỗi người đối xử tốt với hắn đều sẽ rơi vào kết cục như vậy!
Hay là thế giới này có vấn đề? Chẳng lẽ thật sự là người tốt không sống lâu, người xấu sống nghìn năm?
Trong lòng Lý Hỏa Vượng bỗng tuôn ra oán giận, cực kỳ căm hận thế giới hỗn loạn này, đây là không đúng! Thế giới này sai! Thế gian không nên như vậy!
Lý Hỏa Vượng đấm khoảng nửa nén hương thì dần ngừng sử dụng hai tay đã máu thịt bầy nhầy, không phải hắn muốn tạm nghỉ mà vì không nâng lên nổi nữa.
Nhuận Trí Ngũ Hành đã hết giờ, nếu không giải quyết vấn đề này thì Lý Hỏa Vượng cũng sẽ chết chung với Gia Cát Uyên.
Trong mắt Lý Hỏa Vượng nổi lên một chút do dự, nếu như vậy dường như cũng không có gì không tốt, dù sao chính mình cũng không sao cả.
Nhưng giây sau, Lý Hỏa Vượng lập tức cúi đầu đập mạnh xuống đất, đau đớn đầu rơi máu chảy xua tan ý muốn chết.
“Gia Cát Uyên dùng tất cả mới cứu mạng của ngươi, ngươi có tư cách gì chết? Ngươi xứng đáng với hắn không?!”
"Nếu ngươi hiện tại tự sát thì Gia Cát Uyên sẽ thành trò cười! Không cho chết, ngươi phải sống ra dáng con người!”
Lý Hỏa Vượng đập mạnh đầu mấy cái, đến mức trên trán lộ ra xương sọ màu trắng thế này mới ngừng lại.
Hắn cắn răng lảo đảo đứng lên, Lý Tuế khống chế thân thể ban đầu của Lý Hỏa Vượng hướng tới bên này.
Tầm nhìn của Lý Hỏa Vượng dần tối đen, hắn lắc mạnh đầu qua lại, giơ kiếm rạch một đường lên cánh tay mình:
“Đừng giả vờ, lúc này mà vẫn muốn đặt bẫy. Lý Tuế, thu tất cả xúc tu vào!”
Lời này thốt ra, Lý Hỏa Vượng liền trông thấy Bắc Phong rõ ràng là say rượu nay bình tĩnh mở mắt ra.
“Thân thể của ngươi sắp hỏng rồi, mau đổi chỗ của hai ta về, ta hiện tại tuyệt đối không thể chết, ta muốn sống!"
Bắc Phong phục hồi thị giác chịu đựng đau đớn nhìn Lý Hỏa Vượng, nhếch mép cười xấu xa:
"Dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng vào ngươi năm năm ở Nữ Nhân Sơn nợ ta một ân tình! Sao, định trở mặt ăn quỵt hả?”
Bắc Phong nghe lời này thì quan sát Lý Hỏa Vượng tỉ mỉ từ trên xuống dưới, cuối cùng hai tay ôm quyền chúc mừng hắn:
"Lão đại Hồng Trung, chúc mừng trở về vị trí cũ, lần này ngươi chơi hơi lớn, ta suýt chút đều cho rằng ngươi không về được."
Bắc Phong nói xong nhẹ mở mắt ra, thân thể của hai người nhanh chóng đổi về.
Bắc Phong quay về thân thể của mình, cảm thụ được cơ hồ là xác rỗng thì oán trách:
“Ôi trời, ngươi làm thân thể của ta biến thành như vậy, không dùng được nữa rồi.”
Bắc Phong nói xong nhìn hướng một Đại Lương Cẩm Y Vệ đứt chân nằm dưới đất ở phương xa.
Bắc Phong lại nhẹ nhàng mở mắt ra, thân thể của hai người nhanh chóng trao đổi, Cẩm Y Vệ kia chưa kịp thích ứng cơ thể rách nát của Bắc Phong thì cơ mặt cứng ngắc, ngã xuống đất tắt thở.
Bắc Phong thay thân thể của Cẩm Y Vệ, dùng một chân còn sót lại nhảy cà tưng về phía Lý Hỏa Vượng.
“Lão đại Hồng Trung, đứng đây làm gì? Chúng ta đi giúp nhóm lão đại Xúc Xắc thôi, chậc chậc, ngươi mau nhìn bên kia, bọn họ sắp đánh nát bấy rồi.”
Nhưng Bắc Phong nói cả buổi mà không được chút xíu đáp lại, Lý Hỏa Vượng nước mắt lưng tròng nhìn không khí bên trái trống rỗng.
Bắc Phong nghi hoặc sờ phía bên đó, nhưng chẳng chạm được cái gì.
- Chú thích, Vì Bắc Phong luôn thay đổi thân thể, lúc nam lúc nữ lúc già, truyện có thể sẽ thay ngôi 3 theo giới tính lúc đó, hoặc ghi thống nhất là nó. Hết chú thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận