Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1280: Là ai?

Sau khi nhanh chóng đảo mắt một vòng, Lý Hỏa Vượng tìm thấy mục tiêu mà mình muốn tìm, đi sâu vào hầm đất đó, Thiền Độ, trụ trì của Chính Đức Tự đang khom lưng nghiêm túc hái nấm cô.
"Đường đường là trụ trì của Chính Đức Tự cũng tới trồng nấm cô sao? Không giúp người tiễn con sao?"
Thiền Độ đứng thẳng dậy: "A Di Đà Phật, Lý thí chủ, thế đạo hiện nay, người lớn đều sắp chết đói, làm sao còn người nào cần con chứ?"
“Lên trên nói chuyện.” Lý Hỏa Vượng hất cằm, rời khỏi hầm đất.
Trong một đống hoang tàn khuất nẻo, Lý Hỏa Vượng hỏi Thiền Độ: "Người của ngươi có trông coi kỹ càng không? Mặc Gia đó không gây rắc rối gì chứ?"
Thiền Độ lắc đầu: "Dù Mặc Gia là tà tu, nhưng chung quy cũng là người có đầu óc, bọn họ biết phân nặng nhẹ."
"Mặc Gia thiện khí, có bọn họ ra tay, U Đô đang dần dần trở về dáng vẻ ban đầu."
Nghe thấy lời trụ trì nói, nỗi lo lắng của Lý Hỏa Vượng mới buông xuống.
Chỉ cần đừng để lỡ chuyện của mình, gia tộc của chính bọn họ tà môn thế nào, thì cứ coi như không nhìn thấy.
"Vậy thì tốt, lương thực thế nào? Hiện giờ có nấm cô, có sữa dê và sữa bò bù vào chỗ trống, hẳn là tốt hơn nhiều rồi chứ?"
Điều khiến Lý Hỏa Vượng thất vọng là Thiền Độ lại lắc đầu: "Lý thí chủ, đừng quên, từ khi biết U Đô có lương thực, người cả Đại Tề đều đang đuổi đến nơi này."
“Cho dù lương thực nhiều đến đâu cũng không đủ ăn, điều phiền phức hơn là bây giờ ngay cả người chết cũng không đủ ăn, nếu lợn chỉ ăn phân thì rất khó lấy thịt.”
Nghe thấy những lời này, Lý Hỏa Vượng gật đầu: "Chịu đi, không phải ngươi nói đất đen bên kia một năm thu được ba đợt sao? Chỉ cần chịu đựng, thu hoạch xong thì những rắc rối của Đại Tề xem như sẽ qua thôi."
“Khoảng thời gian này, ta sẽ liên tục gửi lương thực đến đây, tranh thủ chống đỡ đến khi Đại Tề tự cung tự cấp, còn về Long mạch của Đại Tề, ta sẽ tĩnh tâm trở lại rồi từ từ suy nghĩ.”
Nghe thấy Lý Hỏa Vương nói những lời này, Thiền Độ lập tức dựng thẳng hai tai. "Lý thí chủ có cách sao?"
"Ta không có cách, ta cũng không thể nào có cách được, ta quản chuyện mất mùa, không quản chuyện Long mạch."
Đột nhiên, Thiền Độ mở to mắt, suýt nữa cho rằng mình nghe nhầm.
Lý Hỏa Vượng mặc kệ phản ứng của ông ấy, tiếp tục nói: "Ta là người Đại Lương, điều ta nghĩ đến trước tiên chắc chắn là phải giúp người mà ta quan tâm."
"Cuối cùng Đại Tề cũng phải dựa vào người Đại Tề mà cứu, nếu muốn sống sót, các ngươi cần phải không quan tâm đến ân oán trong quá khứ, dốc hết tất cả vượt qua cửa ải khó khăn này, chứ không phải áp đặt trách nhiệm của các ngươi lên một người ngoài như ta."
"Hơn nữa chuyện này thật sự không liên quan gì đến ta, trước đây giúp các ngươi chỉ là vì thấy chướng mắt mà thôi."
Thiền Độ sợ hãi nhìn Lý Hỏa Vượng với ánh mắt như nhìn một người xa lạ: "Ngươi... Lý thí chủ, chẳng lẽ ngươi định trơ mắt nhìn họ chết ư?"
"Đừng lấy những lời này gây áp lực cho ta, từ đầu đến cuối, chuyện này không liên quan đến ta, ta không nợ các ngươi gì cả, Đại Tề này là của ta hay sao? Chuyện gì cũng do ta quản?"
"Đây là điều mà ta học được từ người khác, việc nào ra việc nấy, dù rằng ta thật lòng giúp các ngươi, ta cũng thật lòng muốn các ngươi sống sót, nhưng có một số việc quan trọng hơn các ngươi."
"Nếu ngươi không chấp nhận kết quả này, thế thì hãy tự mình nghĩ cách thay đổi. Thay vì gửi gắm hy vọng lên người khác."
“Lý thí chủ, ngươi nghĩ thử đi, chỉ cần ngươi có thể cứu Đại Tề, cả Đại Tề đều sẽ là của ngươi, những thứ ngươi muốn, Đại Tề đều có!”
"Ta nói lại lần nữa, ta là một đạo sĩ tu hành không màng danh lợi, những lời ngươi nói thử đi cám dỗ người khác đi."
Thiền Độ đứng đó sững sờ rất lâu, nhưng cuối cùng cũng bất lực chấp nhận hiện thực này, làm Phật lễ với Lý Hỏa Vượng rồi vội vàng rời khỏi, cũng không biết phải đi tìm ai thương lượng chuyện này.
Lý Hỏa Vượng nhìn bóng dáng ông ấy đang dần dần khuất xa, cũng không nói điều gì.
Không phải hắn không muốn giúp, có thể cứu người, đương nhiên càng tốt, sở dĩ nói những lời này là vì hắn không muốn đứng đầu trong những chuyện thế này.
Giả như, người ở Đại Tề thật sự đồng tâm hiệp lực, bất chấp hết thảy tìm kiếm Long mạch nhưng trước sau vẫn không tìm thấy, vậy thì hắn lại giúp cũng không muộn.
Không dồn ép những người này, ai biết có thể thành công hay không.
Lỡ như họ có cách tìm thấy thì sao, vậy thì mình dốc sức như thế làm gì?
Lý Hỏa Vượng dùng sức giẫm hai chân lên mặt đất, lập tức rời khỏi Chính Đức Tự, đi dọc theo con đường đổ nát ở U Đô về hướng ngoại thành, xem xem lương thực được trồng như thế nào.
Có thể thấy, hai bên đường ở U Đô đã bắt đầu xuất hiện một số ngôi nhà mới.
Trên đất có những đường màu đen, đó đều do ống mực phun ra, khắp U Đô đều bị những đường đen này cắt thành từng mảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận