Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 188: Vết thương (1)

Nếu cậu tự nghĩ cách trộm biện pháp giải quyết Đan Dương Tử của Áo Cảnh Giáo thì chẳng cần đau đớn cực độ gì đó, cậu tự mình có thể ra tay giải quyết Đan Dương Tử.
Nghe Lý Hỏa Vượng hỏi, thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu, đầu vẫn cúi thấp:
“Bốn năm ...”
Thấy đối phương mở miệng, Lý Hỏa Vượng bắt đầu hướng dẫn từng bước:
"Thời gian dài như vậy, chắc nàng hiểu biết đôi chút về chỗ này chứ? Có thể kể cho ta nghe không? Cái gì đều được.”
Bàn tay mang theo vết sẹo không ngừng vò góc áo:
“Áo Cảnh Giáo vốn có hai giáo, một giáo tín ngưỡng Cổ Thần, một giáo tín ngưỡng ...”
“Về sau Cổ Thần hấp thu một phần lực lượng của Ba Hủy, tiếp đó hai giáo hợp nhất.”
“Hừm? Đây là sự thực hay suy đoán từ ghi chép trong sách của Áo Cảnh Giáo?”
Lý Hỏa Vượng có cảm giác như nghe kể chuyện thần thoại, cậu cảm giác câu chuyện này quá ảo.
"Ta cũng không biết ... chỉ nghe người khác nói, lúc ta vào thì hai loại giáo đã hợp nhất ... ".
Thiếu nữ lặng lẽ ngước đầu nhìn Lý Hỏa Vượng rồi lại gục mặt xuống, không dám đối diện với cậu.
“Không sao, nàng nói tiếp đi. À mà chưa hỏi tên của nàng.”
“Bọn họ ... gọi ta là Nhĩ Cửu ...”
Nhĩ Cửu, Thủ Tam, rồi còn Nhãn Lục kia nữa, sao người của Áo Cảnh Giáo đều lấy khí quan của con người cộng thêm con số?
Lý Hỏa Vượng thầm lấy làm lạ, cảm giác không giống như đạo hiệu của đạo sĩ.
“Tên cũ của nàng là gì?”
“Khương Anh Tử.”
"Vậy thì tốt, ta về sau gọi nàng là Anh Tử. Này Anh Tử, bốn năm nay nàng ở trong Áo Cảnh Giáo có thấy những người này chữa bệnh cho người khác không?”
Anh Tử nhẹ nhàng gật đầu:
“Có, đã thấy mấy lần."
"Đều chữa khỏi chứ?”
“Chắc vậy, dù sao về sau bọn họ đều đi."
"Nghe như thể những người này thật sự có năng lực.” Lý Hỏa Vượng nhủ thầm.
Đây là một chuyện tốt, ít nhất bọn họ không lừa cậu, Áo Cảnh Giáo có xác suất đại khái có năng lực giải quyết Đan Dương Tử.
"Vậy thì tốt, Anh Tử, ta hỏi thêm một câu, Áo Cảnh Giáo trừ Đại Thiên Lục ghi nghi thức tự tàn ra thì còn có công pháp thần thông nào khác không?”
Nghe lời Lý Hỏa Vượng hỏi, trên mặt Anh Tử lộ ra một chút khó xử.
"Có, nhưng mà ân công, ngươi muốn ta dạy cho ngươi ngay bây giờ thì thiệt tình là không làm được. Chúng nó giống như Đại Thiên Lục, phải cầm trong tay mới có thể dùng."
“Thủ Tam tiền bối chắc chắn sẽ không đưa cho ngươi.”
"Tất cả đều nhất định phải có sách mới được? Đây là giáo phái kỳ lạ gì vậy?” Lý Hỏa Vượng nhủ thầm.
“Vậy ta hỏi ngươi câu nữa, ai viết những cuốn sách này?”
“Nghe nói là đại trưởng lão trong sơn động viết, tất cả sách đều do bọn họ viết."
Đại trưởng lão ...?
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lý Hỏa Vượng, Anh Tử bổ sung thêm:
"Người khác đều phải dùng sách, nhưng ta nghe nói các đại trưởng lão thì không cần, bất cứ thần thông nào bọn họ đều múa bút dễ dàng, nhưng ta chưa gặp bao giờ.”
Lý Hỏa Vượng gật gù:
“Ồ, ra là vậy.”
Như vậy xem ra Thủ Tam không phải người cầm đầu của Áo Cảnh Giáo, cùng lắm là trung tầng trong giáo này.
"Đại trưởng lão bình thường có đi ra không?”
“Không, bình thường bọn họ không hỏi sự đời, ta đến đây bốn năm chỉ gặp họ một lần:
“Khoan đã, nếu các đại trưởng lão cử hành nghi thức không cần Đại Thiên Lục, vậy chẳng phải là bọn họ có thể tùy thời mượn dùng lực lượng của Ba Hủy?”
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng lập tức lắc đầu, nói:
“Không đúng, triệu hoán Ba Hủy cần giá đắt, hơn nữa là cái giá cực kỳ thảm thiết, nó chỉ hứng thú với đau đớn tột đỉnh, không dễ mượn dùng.”
Anh Tử có chút bất an nhìn thoáng qua Lý Hỏa Vượng đang trầm tư.
“Ân công hỏi cái này làm gì?"
Lý Hỏa Vượng giật thót tim, giả vờ bình tĩnh nói:
"Ngươi cũng biết ta đang làm giao dịch với bọn họ, đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với Áo Cảnh Giáo nên muốn tìm hiểu nhiều hơn, miễn cho bị người lừa."
Tuy rằng đã sớm quyết định chủ ý, lợi dụng Anh Tử tìm hiểu thông tin của Áo Cảnh Giáo, nhưng Lý Hỏa Vượng không nói ra ý tưởng thật của mình với cô gái mới quen chưa được nửa ngày.
Thoạt nhìn cô nương này bị Áo Cảnh Giáo hãm hại suốt bốn năm, cộng thêm lần này, nàng bị trực tiếp xem như vật hy sinh đến chịu chết.
Theo lẽ thường chắc nàng sẽ không cùng một giuộc với Áo Cảnh Giáo, khó mà bán đứng cậu.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không muốn đặt cược vào chuyện này, dù chỉ có chút xíu phần trăm cũng không dám cược, cược thua là chết.
Nói thẳng cho nàng biết cậu định gây sự trong Áo Cảnh Giáo thì quá mạo hiểm, lỡ như nàng vì tự bảo vệ mình xoay người mách cho Thủ Tam biết kế hoạch của Lý Hỏa Vượng thì tiêu đời.
“Ân công thật sự giao dịch với họ sao? Bọn họ ... không phải người tốt."
Lý Hỏa Vượng gật đầu: “Đương nhiên, ta biết bọn họ không phải người tốt gì, hơn nữa rất nguy hiểm, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ vô dụng. Thoạt nhìn giao dịch của bọn họ rất công bình, ta không cần thiết từ chối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận