Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1323: Biện pháp

Lý Hỏa Vượng đang nhai thì dừng lại, sững sờ tại chỗ, bên trong nhân khoai lang tím có thứ gì đó!
"Mọi người ơi, có một ban nhạc tù phạm ở trại giam số sáu đến đây biểu diễn tiết mục! Chúng ta vừa ăn vừa xem!"
Nghe lời này, các bệnh nhân đang vui vẻ xem ti vi đều xao động, cầm bánh chạy về phía phát ra âm thanh.
Dù sao ti vi không hay bằng xem trực tiếp, tuy trại giam số 6 là khu vực nhốt tội phạm hình sự, nhưng nhân tài trong đó không thua gì bên ngoài.
“Biểu diễn tiết mục! Chúng ta vừa ăn vừa xem!"
Nghe lời này ghi nhớ nội dung rồi Lý Hỏa Vượng ném tờ giấy vào miệng, nhai nhanh vài cái rồi nuốt xuống bụng.
Lý Hỏa Vượng điềm tĩnh ăn thêm mấy cái bánh trung thu, sau đó đứng lên rời khỏi phòng nghỉ.
Y tá đang xem ti vi nhanh chóng đứng dậy đi theo: “Đi đâu thế?”
"Nhà vệ sinh."
“Đi lớn hay đi nhỏ? Mau lên, đang xem tiểu phẩm hài lắm.”
Lý Hỏa Vượng không để ý tới y tá, đi thẳng vào buồng riêng đã ghi trên giấy.
Khiến Lý Hỏa Vượng bất ngờ là trong buồng có người, bác sĩ có khuôn mặt giống hệt Lý Hỏa Vượng.
Người đàn ông đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho Lý Hỏa Vượng đừng nói nữa, sau đó lấy ra một chiếc mặt nạ da người dán lên mặt của hắn.
“Tọa Vong Đạo?!” Lý Hỏa Vượng hơi ngả người về phía sau.
Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra rằng đây không phải là Tọa Vong Đạo mà là một chiếc mũ trùm đầu bằng cao su mô phỏng.
Lý Hỏa Vượng từng thấy trên mạng, khi kết hợp với trang điểm thì nó giống y như thật, vài nơi ở nước ngoài còn dùng thứ này để vượt ngục.
Đeo cái này vào có cảm giác giống như đeo mặt nạ, hắn mặc cho đối phương dùng các loại cọ màu vẽ lên mặt mình.
“Xong chưa?”
Nghe y tá ở bên ngoài thúc giục, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đối phương trao đổi quần áo với mình, thuần thục cởi còng tay chân, mũ đội đầu của Lý Hỏa Vượng ra, sau đó đối phương đeo hết lên người.
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng nhìn đối phương đưa cho hắn một tờ giấy, vỗ vai hắn rồi xoay người đi ra ngoài, theo y tá ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi bên ngoài không có động tĩnh gì, Lý Hỏa Vượng bước ra, đi đến trước gương trong nhà vệ sinh, ngơ ngác nhìn bản thân xa lạ trong gương.
Lý Hỏa Vượng giơ tay nhấn mặt mình, hắn thật sự kinh ngạc với năng lực của Triệu Sương Điểm, lấy được cả thứ như vậy.
Không chỉ là da dẻ, ngay cả tròng mắt đều giống thật, để tóc mái che khuất nữa thì nếu không nhìn kỹ sẽ không phân biệt được thật giả.
Nhưng Lý Hỏa Vượng biết hiện tại không phải lúc lo lắng chuyện này, thời gian không còn nhiều nữa.
Lý Hỏa Vượng xem nội dung tờ giấy rồi lại nuốt nó, thò tay vào túi lấy ra một chiếc thẻ từ.
Hít một hơi thật sâu, Lý Hỏa Vượng nắm chặt thẻ từ đi hướng lối ra của Bạch Tháp.
Khi thẻ từ cà qua cửa sắt phát ra một tiếng bíp, Lý Hỏa Vượng cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng.
Lý Hỏa Vượng đi hướng cánh cửa thứ hai thì một giọng nói quen thuộc gọi lại hắn:
“Chờ đã, anh là ...”
Da đầu Lý Hỏa Vượng tê dại dừng bước, quay người về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Dịch Đông Lai đang đi về phía mình.
Dịch Đông Lai liếc nhìn phù hiệu của Lý Hỏa Vượng rồi đưa tay ra: "Bác sĩ Hòa phải không? Xin chào, tôi tên Dịch Đông Lai."
Lý Hỏa Vượng lúc này rất lo lắng, tuy rằng dung mạo thay đổi, nhưng giọng nói thì không, nếu hắn mở miệng, Dịch Đông Lai vốn đã quen thuộc với hắn nhất định sẽ lập tức nhận ra hắn.
“Khuôn mặt lạ quá, bác sĩ Hòa mới được chuyển tới đây à? Xin lỗi, tôi cảm thấy bóng lưng hơi quen mắt, còn tưởng là người quen."
Thấy bầu không khí hiện trường đã đến mức này, nếu hắn vẫn không nói chuyện thì không ổn, Lý Hỏa Vượng chợt nảy ra một ý tưởng, hắn nhớ tới lời Dịch Đông Lai đã nói với mình.
Lý Hỏa Vượng lùi lại nửa bước, khinh thường nhìn Dịch Đông Lai, khẽ lắc đầu, phát ra một tiếng tặc lưỡi.
Lý Hỏa Vượng cố gắng giả bộ khinh miệt bác sĩ bị rút luận văn.
Tuy làm như vậy là không lễ phép, thậm chí xúc phạm, nhưng phải công nhận là trên đời có vẻ mặt đó, hơn nữa có khá nhiều.
Dịch Đông Lai rõ ràng hiểu Lý Hỏa Vượng muốn bày tỏ điều gì, hô hấp trở nên nặng nề, mặt bắt đầu hơi đỏ lên.
Trước kia đồng nghiệp cũng lén lút nói sau lưng, không ngờ vị bác sĩ mới này thậm chí còn không thèm giả vờ, khiến Dịch Đông Lai khó mà giữ vẻ bình tĩnh.
“Anh có quyền gì khinh thường tôi? Anh căn bản không biết Lý Hỏa Vượng là loại bệnh nhân gì."
"Nếu Lý Hỏa Vượng đưa cho các người chữa thì đám lang băm các người còn không tìm được cửa vào!”
Lý Hỏa Vượng giả vờ lười nói chuyện, quay người sải bước rời đi.
Mặc dù điều này hơi có lỗi với bác sĩ Dịch đã cứu mình, nhưng nghĩ đến Dương Na chưa rõ sống chết thì Lý Hỏa Vượng đành bất chấp tất cả.
“Các người chờ xem, đợi tới ngày tôi chữa khỏi Lý Hỏa Vượng, tôi sẽ khiến mọi người chống mắt nhìn kỹ! Dịch Đông Lai này vẫn là Dịch Đông Lai số một!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận