Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1013: Đường (1)

Lý Hỏa Vượng rốt cuộc mềm lòng, muốn khuyên bảo đối phương trở lại, sống những ngày yên ổn.
Nhưng thái độ của Lữ Tú Tài cực kỳ kiên quyết: “Không! Ta muốn báo thù! Bọn họ giết người nhà của ta! Ta nhất định phải đòi lại!”
“Nhà của ta đã bị diệt! Vào lúc thế này nếu ta không trả thù lại gấp chục, gấp trăm lần thì ta vất vả tu thần thông làm gì? Tu cho chó à?”
Thấy khuyên bảo vô dụng, Lý Hỏa Vượng cũng không tiếp tục khuyên, ném Đại Thiên Lục vào ngực đối phương, chuẩn bị lên đường.
Khi tay Lý Hỏa Vượng cách then cửa còn có một tấc thì cửa viện lại lần nữa bị người gõ vang.
“Lại có người đến? Lần này là ai? Ta dường như không quen ai khác trong Thượng Kinh Thành.”
Lý Hỏa Vượng vừa vươn tay mở cửa ra, một khuôn mặt trái xoan thanh tú xuất hiện ở trước mặt hắn, đôi mắt to trong veo kích động nhìn hắn, đây là hồng nhan tri kỷ của hắn ở thế giới này.
"Hỏa Vượng!" Dương Na khó thể kiềm nén nỗi lòng kích động, giang hai tay ôm Lý Hỏa Vượng.
Thân thể của Dương Na rất nhẹ, cô gần như nhảy lên người Lý Hỏa Vượng, bị hắn dùng đôi tay vững vàng ôm lấy.
Ngửi mùi thơm trên mái tóc đối phương, Lý Hỏa Vượng còn chưa phản ứng lại.
Đợi qua vài giây, Lý Hỏa Vượng mới khôi phục tinh thần, Dương Na đến tìm hắn, hắn lại nhìn thấy Dương Na!
"Na Na?” Lý Hỏa Vượng thả hai tay ra, nghiêm túc đánh giá thiếu nữ trước mắt, lại lần nữa mở ra hai tay ôm chặt đối phương vào ngực.
“Là em, là em!” Dương Na cũng ôm Lý Hỏa Vượng, kích động giậm chân, siêu vui vẻ.
Ôm nhau một lúc sau, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm giác được sau lưng hơi lạ, khi hắn xoay người lại thì thấy Tôn Hiểu Cầm bưng tô trái cây đứng đó, cười hiền lành nhìn hai người.
Dương Na đỏ mặt, kéo Lý Hỏa Vượng chạy vào phòng ngủ của hắn, đóng cửa lại.
Trong phòng, hai người nhìn nhau, bỗng giang tay lại ôm đối phương, bọn họ chờ giây phút này lâu lắm rồi, cảm giác dù ôm nhau bao lâu đều không đủ.
Lý Hỏa Vượng gần sát mặt vào bờ môi mềm như đóa hồng của đối phương.
Không khí trong phòng đúng chỗ, nhưng khi Lý Hỏa Vượng định tiếp tục hôn thì Dương Na bỗng phì cười.
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc hỏi:
“Em cười cái gì?”
“Em vui mà, Hỏa Vượng, nghĩ đến anh thật sự xuất viện là em vui từ tận đáy lòng, thật sự không kiềm được muốn cười.”
Dương Na hôn cái chụt lên mặt Lý Hỏa Vượng, nhìn biểu cảm của hắn, cô ho nhẹ một tiếng, vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm, khép mắt.
“Rồi rồi, không nói nữa, chúng ta làm lại, xem như khúc vừa rồi không có.”
Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt tinh trí của Dương Na, nhẹ nhàng kề sát, nhưng ngay sau đó hắn cảm giác ánh nhìn từ ngoài cửa sổ.
Đợi hắn quay đầu nhìn lại thì mấy má Tề hai tay cầm song ống kính viễn vọng nhìn qua.
Thấy khuôn mặt già của đối phương làm Lý Hỏa Vượng hết hứng:
“Má Tề! Đẹp mặt không? Có muốn chung vui không? Ta không chê!"
Dương Na không nhịn được cười đấm vào ngực Lý Hỏa Vượng, cô đến bên cửa sổ kéo lại rèm che in trời sao.
“Người ta lớn tuổi rồi mà sao anh còn giỡn kiểu gì kỳ.”
“Nếu không phải thấy bà ta lớn tuổi thì chửi vào mặt bà ta luôn rồi, bị bà ta canh chừng, ta thậm chí không thể ra khu dân cư.” Lý Hỏa Vượng kéo ống quần lên lộ ra giám sát điện tử ở hai cổ chân.
“Chẳng phải anh đã hết bệnh xuất viện à? Tại sao còn bị hạn chế nhiều vậy?” Dương Na ngồi nghiêng tò mò nhìn thứ đeo trên cổ chân Lý Hỏa Vượng.
“Thì tại vì chuyện lúc trước.” Lý Hỏa Vượng ngồi xuống ghế, hơi bực bội kể lại những gì đã trải qua.
“Rõ ràng ta đã cung cấp chứng cứ, hai ngón tay đứt đó nhất định là của bọn cướp, nhưng bọn họ nói máu trên người ta đều là của ta, hai ngón tay đứt thì không có DNA xứng đôi, không ai nhận lãnh, nên không thể hoàn toàn tin tưởng lời ta nói."
“Rõ ràng ta đã hết bệnh, bác sĩ thậm chí ký giấy chứng minh rồi nhưng họ vẫn không chịu tin, cảm thấy ta có lẽ điên.”
Hai tay Dương Na chống khăn trải giường ngửa ra sau, kiên nhẫn nghe Lý Hỏa Vượng trút ra.
“Em cũng thấy thứ trên chân ta rồi, bọn họ lấy cớ là tránh cho người khác bắt cóc ta, cài thứ này bảo hộ ta, thật ra ta biết bọn họ đang đặt hai lớp bảo hiểm.”
"Hỏa Vượng, thật sự có người bắt anh sao? Họ là ai?” Vẻ mặt Dương Na hơi lo lắng, suy nghĩ theo thị giác của Lý Hỏa Vượng.
Nghe Dương Na hỏi, hắn lại nhớ lúc trong bệnh viện tâm thần, Tiền Phúc điên khùng nói những lời kia, điều này phủ lên bóng ma trong lòng hắn.
“Sao ta biết, ai biết mấy người đó nổi điên làm gì, cứ muốn đi bắt cóc ta, có lẽ cảm thấy loại hình như ta hiếm hoi?” Lý Hỏa Vượng bâng quơ dời đề tài.
Mặc kệ có liên quan Tiền Phúc hay không, hoặc dính líu đến người ngoài hành tinh chòm Sư Tử gì đó, Lý Hỏa Vượng không muốn lôi Dương Na vào chuyện này, đặc biệt là lúc trước cô mắc bệnh, nếu sự tình quá mức phức tạp dẫn tới cô lại phát bệnh thì mất nhiều hơn được.
Chờ hắn hơi tự do một ít sẽ tự đi hỏi Tiền Phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận